Người Chết Không Nói Dối

Chương 4

19/06/2025 11:39

Sau khi tập đầu tiên của chương trình được công chiếu, số lượng người xem lập tức tăng vọt.

Sự tham gia của tôi mang đến cho chương trình hẹn hò một làn gió mới với dư luận.

Ban tổ chức tranh thủ khi chương trình đang nổi, đặt bối cảnh hẹn hò tập 2 thành "Thoát khỏi phòng bí mật".

Trong biệt thự cũ kỹ nhuốm m/áu, ánh đèn mờ ảo chớp tắt.

Phương Ninh Sinh cầm tấm thẻ manh mối đọc: "Đây hình như là chuyển thể từ vụ án có thật vào 13 năm trước, chính biệt thự này là hiện trường năm xưa..."

Tôi không cần xem cũng biết: "Án mạng diệt môn Nam Thành phải không?"

"Ở biệt thự ngoại ô này vào 13 năm trước, cả gia đình 3 người bị thảm sát. Đáng tiếc hung thủ đến nay vẫn chưa tìm ra."

Phương Ninh Sinh bật cười: "Cảnh sát Chu ơi, cô quên đây là chương trình hẹn hò rồi à?."

Tôi chợt nhận ra, bước lên phía trước với vẻ đường hoàng: "Cảnh sát nhân dân sẽ luôn bảo vệ mọi người, xin anh yên tâm."

Phương Ninh Sinh xoa trán bất lực, bình luận livestream cười nghiêng ngả.

[Mọi người thì dùng những cái bẫy của chương trình để tán tỉnh nhau, riêng họ thì lại nghiêm túc phá án, đúng gu tôi xem!]

[Lần đầu thấy nam thần điện ảnh nói nhiều thế với con gái]

Lên tới phòng ngủ tầng hai, một "x/á/c ch*t" nam khoảng 30 tuổi nằm trên giường.

Con rối của ê-kíp làm giả chân thật đến rợn người. Trong tiếng hét liên hồi của khách mời, tôi kiểm tra hiện trường.

"Hung thủ chỉ gi*t người, không cư/ớp của. Nhẫn vàng vẫn trên tay nam chủ nhà. Điều này cho thấy hành vi tâm lý của hắn rất kỳ lạ: Có thể gi*t người nhưng kh/inh thường tr/ộm cắp. Hẳn là người có công việc ổn định hoặc cực kỳ coi trọng địa vị."

Phương Ninh Sinh nhướng mày: "Cảnh sát Chu không chỉ đọc được người sống, mà còn có cả người ch*t?"

"Tôi từng học thêm ngành tâm lý tội phạm. Anh có manh mối gì không?"

"Vậy tôi xin phép múa rìu qua mắt thợ nhé."

Anh ta ra ban công, nơi có "x/á/c ch*t" nữ chủ nhà.

"Vụ án xảy ra vào khoảng 3h sáng khi cả nhà đang ngủ. Sau khi gi*t đứa trẻ, hung thủ lên lầu 2. Gi*t nam chủ nhà xong, lẽ ra có thể xử lý luôn nữ nạn nhân trên giường, nhưng lại kéo bà ta ra ban công."

Tôi nói: "Nếu nạn nhân đang chạy trốn thì sao?"

"Dù chạy cũng phải xuống tầng 1, chứ không phải ban công chất đầy máy giặt và đồ lặt vặt."

"Hắn kéo nạn nhân ra đây là vì thứ này."

Anh ta chỉ vào chiếc đèn đường cũ nát bên ngoài.

Anh ta nhắm mắt lại để hóa thân thành hung thủ, giọng nói trầm ấm vang lên:

"Dưới ánh đèn này, hắn có đủ ánh sáng để thưởng thức biểu cảm của nạn nhân nữ. Tên sát nhân này cực kỳ c/ăm gh/ét phụ nữ. Hai nạn nhân kia không phải mục tiêu chính. Món chính thường được thưởng thức cuối cùng."

Mấy câu nói nhẹ nhàng của anh khiến tim tôi dậy sóng cuồn cuộn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm