Trong làn nước mờ ảo, thấy mỗi mình đều đang cười.
“Thật tốt quá, như vậy là có thể giải quyết được con q/uỷ dữ kia rồi!”
Những lắc lư tôi, múa vuốt, khuôn không còn nhận ra.
Kỳ lạ thật, cuối cùng ai q/uỷ dữ hơn đây?
M/áu dưới đọng vũng nhỏ, nhẹp và dính nhớp, cả lạnh run bần bật.
Một trong làng vỗ cái bốp, “Ôi trời! Trưởng thôn lấy qu/an t/ài chưa cứ để mặc chảy m/áu thế ch*t mất!”
“C/ắt nhiều thịt quá, cân không đủ thì ch*t!”
Mẹ bẩm cho bát canh. Chỉ cần hớt ra bà nhăn nhó: “Nhanh uống! Nhanh uống con!”
“Các con biết mẹ hy sinh bao nhiêu không? Mẹ không muốn phân bón nữa đâu.”
“Đừng phí phạm, đây là thứ quý giá lắm, con không được ch*t…”
Trưởng thôn bị gọi về. Vừa thấy tôi, ông ta lên: “Hỏng rồi!”
Những buổi tế lễ tà đạo như được hành giữa trưa nắng gắt. Ai ngờ họ lại hành hạ thảm thương giữa đêm khuya?
Trời chưa sáng hẳn, tiếng gà gáy vang lên phía xa.
Bát canh thịt không nổi sinh lực tôi. trĩu nặng, bỗng nóng ran.
“Mau! Gọi mang qu/an t/ài tới đây!”
“Đặt qu/an t/ài xuống, lót cành đào bên trong, rải thêm lớp nếp! Úp ngược nắp qu/an t/ài rồi lên!”
Trưởng thôn rút từ ng/ực bảy chiếc gỗ đào. chiếc to cùn, đen kịt gỗ đào chút nào, có lẽ cất lâu năm.
Mặt trời cuối cùng cũng nhô lên. Tia nắng chạm vào da thịt tôi.
Không chút do dự, Trưởng thôn cầm chiếc đóng thẳng vào cá tôi.
“Một trói chân…”
Tiếng xươ/ng vỡ lạo xạo khiến nghe rùng mình, nhưng cảm thấy gì.
Giọng chị gái bên tai: “Em gái, em có biết cách c/ứu chính mình là gì không?”