Trà Đào Đá

Chương 5

22/07/2025 20:05

Tôi ngủ không yên giấc.

Trong mơ toàn là hình bóng Thương Tứ.

Khởi đầu là giấc mơ xuân tình, về sau lại hóa thành á/c mộng.

Đầu tiên là Thương Tứ giẫm chân lên cổ tôi, hỏi muốn ch*t kiểu gì.

Sau đó là anh bóp ch/ặt mặt tôi, chất vấn: "Sao mỗi lần gặp tôi, cháu đều trong tình trạng phát tình?"

Bố tôi từng là tài xế cho nhà họ Thương.

Năm mười hai tuổi, bố tôi qu/a đ/ời vì t/ai n/ạn xe, lão gia nhà họ Thương đứng ra bảo trợ, đón tôi về ở cùng.

Năm mười tám tuổi, thời kỳ phát tình ập đến dữ dội.

Là một đứa trẻ mồ côi, chẳng ai dạy tôi cách đối mặt với sự thay đổi cơ thể vừa khó chịu vừa x/ấu hổ này.

Tôi bắt chước bạn học dùng miếng dán ức chế, nhưng không biết rằng miếng dán chỉ ngăn mùi hương, còn phải tiêm chất ức chế mới kiểm soát được cơn phát tình.

Quần lúc nào cũng ướt đẫm, thân thể nóng bừng không sao hạ nhiệt nổi.

Cơn ngứa ngáy rời rợi từ trong xươ/ng tủy khiến tôi vừa hổ thẹn vừa bất lực.

Tôi muốn bịt cái giếng không ngừng tuôn chảy ấy, nửa đêm trở dậy, vào nhà vệ sinh tìm giấy vệ sinh nhét vào.

Vì quá vội vàng, tôi quên khóa cửa.

Thương Tứ hai mươi hai tuổi đã xông vào ngay lúc ấy, kèm theo mùi rư/ợu nồng nặc.

Anh vừa dự yến tiệc xong, áo vest vắt trên cánh tay.

Ánh mắt chạm nhau, thời gian như đóng băng.

Thương Tứ nhanh chóng đóng sầm cửa lại.

Chỉ tay về phía tôi, mở miệng định nói gì rồi lại đưa tay xoa trán.

Hồi lâu, anh thở dài, tai đỏ ửng, hạ giọng hỏi: "Em đang làm cái quái gì thế?"

Tôi cúi đầu, im lặng, hấp tấp kéo quần lên.

"Anh đang hỏi em đấy, em..."

Thương Tứ bước tới, đ/è vai tôi xuống, nắm lấy mặt tôi.

Chạm phải cả bàn tay nước mắt.

Tôi không chịu nhìn anh, nghiến răng bất động, chỉ khóc.

Khóc trong im lặng.

Thương Tứ sững người, dùng cà vạt của anh lau nước mắt cho tôi.

"Nói với anh đi, chuyện gì xảy ra à? Anh giúp được không?"

Thương Tứ có m/a lực.

Vào những lúc nào đó, anh chân thành đáng tin đến lạ thường.

Mà lúc ấy, tôi vô cùng cần một người giúp đỡ.

Nén nỗi x/ấu hổ, tôi hít mũi nói: "Lúc nào em cũng chảy nước."

"Tại sao lại thế? Em phải làm sao giờ? Có thể bịt nó lại được không?"

Thương Tứ há hốc miệng.

Một lúc sau, anh bật cười.

Nghe tiếng cười ấy, tôi nhắm mắt lại, tưởng chừng vỡ vụn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm