(6)
Không có lời đe dọa ta mạnh mẽ nhưng cho ta thuận kinh thành, còn chuyện quấy nhiễu nào xảy ra.
Theo thánh chỉ, binh mã đi cùng ta được thành. Sau sắp xếp bên ngoài, ta thay bộ nam trang, lẫn dòng thường để hoàng thành.
Ta cẩn như được Chiến Thần đang ẩn náu kia giở gì tiếp theo.
Để an toàn, ta tránh đường đông người, men theo ngõ nhỏ để trở về phủ Trấn Vương.
Nhưng điều gì đến.
Ta nhìn bóng trắng đám bịt mặt truy đuổi, nên lời.
"Tên này còn có đồng bọn! Đừng để bọn chúng chạy thoát!" Một bịt mặt nhìn ta tức giơ đ/ao hét lớn.
"…" Đại cách thế này ngươi nhìn kiểu gì ra được ta là đồng bọn hắn chứ?
Không kịp ngợi thêm, ta chạy trốn. Cơ thể luyện nhiều ta nhanh chóng phát chỉ lát bỏ những truy đuổi.
Khó khăn lắm được phủ Trấn Vương, lão quản chờ sẵn trước ta hộc thì vội hỏi:
"Tiểu Chúa cuối cùng đến, sao lại mồ hôi ướt đẫm thế này?"
Ta phẩy tay, ra hơi, mở miệng hỏi ngay:
"Quản gia, ca ca về chưa?"
"Tiểu Vương Gia vừa phủ," lão quản đi theo ta, vừa dùng tay quạt quạt, vừa nói:
"Đúng rồi, Tiểu Vương Gia còn dẫn theo vị…"
Ta đợi ông hết chạy trong.
Ta và Trường Tự cách mười năm. Những đầu hắn còn thường gửi cho ta những vật lạ khắp nhưng sau phụ thân ta trận, gia nặng qu/a đ/ời, gánh nặng trên vai hắn ngày nặng. Những gần đây, hắn chỉ gửi vài lá thư ngoài ra còn liên lạc gì.
Ta chạy sân sau, nhưng nhìn bóng trắng đang tới, cả ta ngẩn ngơ.