Không sự làm phiền của cả cả, cuộc sống trôi qua rất tốt.

Thỉnh làm được, đủ duy trì cuộc sống.

Sau khi ông mất, được cách tĩnh đối mặt mọi chuyện, sống cách thản nhiên.

Cả cả tự khắc chịu sự đ/au khổ, cần nhúng làm gì, bọn thể sống ổn.

Trong lúc nghĩ bọn bị giày vò mức hơi sức tìm tôi, sự việc lại thêm cố.

Bác cửa của tôi.

“Văn Văn, sao lại là con? Sau khi ông mất chúng ta tìm thì ra ở đây.”

Tôi rất sốc!

Bác nữ rất dịu dàng.

Sau khi mẹ mất, nuôi tôi.

Là ông từ chối ấy, mang theo ông về chăm sóc.

Nhưng mà thi ông tôi, mang đồ ngon, và vài đồ của bé gái.

Ngoài ông ra, thì đối xử tốt nhất.

Sau này ra cặp long phụng th/ai, đứa nhỏ làm hao tổn tinh dần dần tôi.

Nhưng tết ông đều sẽ bao xì thật thi mang đồ tôi.

Nhưng làm sao lại nhìn cửa của tôi?

“Bác gái, đồ giấy làm gì?”

Giọng điệu của chút lo lắng.

lại gần như khi nhỏ, cẩn thận đưa sờ mặt tôi.

“Văn Văn, phải sống được tốt không, sao lại nhiều rồi.”

Nói lúc, nước mắt của xuống ngừng.

“Bác hai…. của sắp ổn vốn ta muốn ông vài bộ đồ ông thể cách chu. Nhìn bên đường đồ giấy, nên mới muốn đặt trước, khi con….”

Nói đây, nói tiếp nắm lấy khóc nấc lên.

“Văn Văn, theo ta gặp lần cuối đi, ngày lúc ông nói chuyện được, nói tìm được thì mặt mũi xuống gặp ông con.”

Tôi cầm phải của lên, dùng linh thức cảm linh h/ồn của ấy.

Tinh thần của ổn định, cơ thể khỏe mạnh, sẽ vo/ng.

Xem ra là do gia đình sắp mất nên bị dính sự xui mới nhìn cửa của tôi.

Lòng nhẹ trở lại, đỡ qua ngồi.

“Bác đợi chút, chuẩn bị, lát sẽ cùng bác.”

Bác gật đầu, ngồi trên nghỉ ngơi.

Tôi quay thắp ba cây nhang lên bàn hương.

“Trên chư Thần, dưới q/uỷ sai, nguyện dâng công đức, vì giải nghi hoặc.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm