Tôi đang uống thì được điện thoại mẹ kế:
"Ngôn bệ/nh viện phố ngay đi, con bị t/ai n/ạn đang c/ứu."
Cơ thể bức lập tức lạnh giá dưới cú sốc ấy, trong tay xuống đất tõm một tiếng.
Câu như một cú đ/á/nh nặng nề giáng xuống, khiến cả cơ thể bức chuyển lạnh ngắt.
Ly trong tay xuống đất, b/ắn toé.
"Thư Ngôn, có chuyện vậy?"
Lục Tu dùng hai tay lay người tục.
Tôi hoàn h/ồn, giàn giụa:
"Bố em gặp t/ai n/ạn rồi, em bệ/nh viện phố ngay."
Khi chạy c/ứu, mẹ tới ôm khóc nức nở:
"Ngôn Ngôn, bác sĩ vừa con quan lắm."
Tôi lẩm bẩm:
"Sao gặp t/ai n/ạn?"
Mẹ khóc nỗi th/ù:
"Bố con... ấy hối vì đ/á/nh định nhà nội xin lỗi nào ngờ... nào ngờ gặp chuyện đường."
Bác sĩ bước mổ, chỉ một câu:
"Chúng cố gắng hết sức."
Mẹ ngã vật xuống đất khóc thét.
Tôi chống đỡ mềm nhũn bước tới tấm vải trắng lên bố.
Ông sẽ còn mở mắt, còn cất tiếng, chỉ im nằm đó, bình thản đón cái ch*t.
Sự đi của như ngầm rằng, phép thế gian này xóa những dấu vết từng tồn tại, phép người bạn bè quên lãng, phép mệnh mình dừng nơi đây.
Chỉ này thấu vĩnh viễn rời xa còn nữa rồi.
Sau tang lễ, một luật tìm thông báo có lập di chúc chia tài sản làm phần, để một phần tôi.
Về biết mẹ kế, năm tim tốt thuật.
Tôi hối cùng, mình bấy lâu về thăm vì trách hôn mẹ mà xa cách, kịp gặp lần cuối.
Ở tuổi thấm thía thế nào phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn chờ".
Vài hôm sau, anh quyết kéo đi đâu đó.
Tôi hỏi mãi, anh nói, chỉ lặng lẽ lái xe.
Đến xe dừng một bãi cỏ rộng, anh mở lấy đầy đủ biết - thì anh dẫn và Ân Ân đi dã ngoại.
Khi dựng xong lều, hoàng hôn vừa buông.
Ba người chúng ngồi cỏ, lặng lẽ ngắm trời khuất núi.
Ánh rỡ lên mọi thứ, đẹp lặng người.
Đến màn đêm buông xuống đây vị trí lý tưởng để ngắm sao.
Bầu trời đêm vàn vì sao.
Lục Tu cảm thán:
"Trăng đêm nay đẹp quá!"
Trăng đẹp ư?
Anh đang tỏ với sao?
Tôi chân và tỉnh táo:
"Xin lỗi, tại em chưa yêu đương."
"Gì cơ?"
Lục Tu tròn tôi.
"Em tưởng anh đang tỏ à?"
Anh bật cười.
"Anh chỉ thuần khen trăng thôi mà, em hay tưởng tượng!"
Tôi ngượng mặt, Ân Ân gãi đầu hai chúng đầy ngơ ngác.
Một sao băng qua xóa tan khí gượng gạo.
"Có sao băng!"
Tôi reo lên thích thú.
Anh nghiêng đầu, khẽ nói:
"Đó món quà em gửi đến."
Tôi khựng lại, quay anh:
"Anh cơ?"
Anh giọng ấm áp:
"Bố biết em rất nhớ gửi sao băng thay lời hồi đáp. ấy nhớ em."
Nghe bằng lý trí, biết chuyện này thể nào.
Nhưng ấy, thật sự tin - vẫn đang ở đâu đó trời này.
Tối đó, chúng nằm trong lều.
Giữa đêm, Ân Ân kéo tay nhỏ:
"Con nhớ rồi… Mẹ tuổi với mẹ tuổi một câu!"
Tôi ngái ngủ hỏi:
"Câu vậy?"
Ân Ân ngồi dậy, với đôi long lanh:
"Mẹ mẹ tuổi… định sống thật vui vẻ!"