9
Tôi khi Thịnh chuyện này.
Xét cho cùng, những tài liệu giúp á p nhà họ đều lấy từ tay cậu ta.
"Chẳng phải cậu đã chuyện lâu rồi sao?" lạnh, dùng điện thoại ẩ vai Thịnh, mắc chứng ợ đàn ông, nên tránh xa ra chút."
Nụ gương mặt Thịnh thoáng chững lại, anh với giọng đầy à m ý: "Vậy còn Tẫn thì sao?"
"Sao cơ?"
Câu nói Thịnh chút nghe rõ.
"Vậy Tẫn thì sao?" Thịnh lặp lần nữa, mặt bỗng trở nên u i ể m hơn nhiều.
Cậu ta chậm rãi nói: mắc c ứ ợ đàn ông với Tẫn sao?"
"Sao thể thế được?"
Tôi cười, giả vờ nhiên, "Bây cứ nhìn Tẫn chỉ muốn nhào ôm c ặ lấy anh ấy, tốt nhất mươi bốn ra!"
Nụ gương mặt Thịnh dần b i ế m ấ t, mắt cậu ta đen sẫm, chăm chú nhìn thể đang nung nấu cơn bão lớn. Khi nghĩ cậu ta sắp i i thì anh bất ngờ bật cười.
"A Tẫn, cảm giác thế nào khi nghe tỏ tình công khai chị đây?"
— A Tẫn?
Tôi â ời, vô thức nhìn theo mắt Thịnh.
Hạ Tẫn đang nép mình ở cửa sổ, vài chiếc lá còn mắc đầu, trông hắn vừa b à o à vừa ố c.
Tôi b c b ộ i mức nên i i với ai.
— Người bình thường ai trèo qua cửa sổ tầng để vào chứ?
"Không cần phải cảm ơn đâu.”
Thẩm Thịnh cúi thì thầm với chạm mắt.
Từng chữ cất lên: “Tôi mong được nghe chị giải thích, chị quý tôi."