Nhìn cảnh trước nói với Đông: "Trần tiên sinh, muốn dính chuyện gia đình của ông. Nếu các thực cần c/ứu, quay thôi. Nhưng nói trước, Trương Chu nói biết tung tích của chiếc đèn trường minh."

Khi lời dứt.

Trần đột nhiên t/át mạnh mặt nữ.

Người bị đ/á/nh ngây người.

"Phi chính là do em hư đấy!" gi/ận, mũi mà m/ắng: "Em biết hôm qua em ở nhà, anh lấy chiếc của bé, suýt nữa t/ự s*t? Mấy ngày nay cứ bị m/a ám với chiếc gương, mặt ngày càng người, ngợm, em đợi khi rồi mới biết hối h/ận sao?"

Người trừng mắt rồi lại tôi.

Chưa cần đợi lên tiếng.

Tôi nói: "Trần phu nhân, nếu tin tôi, thể lấy từ xem Nếu đồng ý lấy xin lỗi và lập tức rời nhà họ Trần. Còn nếu chịu, nghĩ an nguy của bất kỳ ai."

"Được!" phu gi/ận dữ trừng mắt "Lấy trả lại cái t/át!"

Nói phu bước nhanh lên lầu.

Tôi đứng đợi chỗ.

Trần mặt u ám, liếc cái rồi lại xin lỗi, Hứa đại đừng bận tâm, thêm c/ứu tôi."

Tôi nói gì.

Lúc này từ trên vọng tiếng la m/ắng.

Hình phu Phi đang cãi nhau.

Tôi đứng dưới đợi, phút sau, phu vã chạy quần áo bị x/é rá/ch, ánh mắt đầy s/ợ.

"Tôi!?" phu chạy rồi lại tôi, hoảng hốt: "Hứa... Hứa đại sư! Con rốt cuộc thế nào vậy? đi dỗ dành bé, lấy chiếc Ban vẫn thường, nhưng được gương, phát đi/ên, gi/ật lại chiếc cưỡ/ng ch/ế lấy thì... … mắt đỏ m/áu."

Tôi hít sâu hơi rồi nói: này là vật q/uỷ âm khí cực xâm nhập thần trí bà. Bây giờ lần gương, hao chút dương thọ. này, các thể cưỡng ép lấy Nếu lấy phát đi/ên và nhanh chóng già đi."

Trần phu bị lời nói dọa sợ vàng quỳ c/ầu x/in: "Ây da! Hứa đại tôi... nhận chân tướng. Xin c/ứu tôi! Nhà chúng đứa bé."

Đứa bé?

Hơn mươi tuổi rồi mà còn là đứa bé? Không ngạc nhiên khi được mức này.

Tôi chồng rồi nói: "Tôi lên xem thử."

Chưa kịp lên phu lại vã kéo khẩn trương nói: "Đại bà... từ từ thôi, đừng kích động, sợ lầu."

"Chỉ tầng ba thôi, đâu. Nếu lắng, bằng đặt đệm dưới phòng khi xuống." đáp lại.

Rõ ràng, phu quá của mình.

Tôi nói thêm nữa, bước lên vã theo sau tôi.

Lên tới tầng ba, cửa.

Trong phòng, Phi đang mặc bộ đồ chiếc đồng, mình và hát hí khúc.

Khi bước vào, Phi ngẩng lên, lớn, chói tai: Mẹ! Sao lại dẫn đây? Bà đang mê hoặc ba không? vẫn khỏe lắm, chẳng đâu, gh/ét lên thôi! Bà ngoài nhanh lên, nếu các xem!"

Đẹp lên?

Lúc này, mặt của Phi rõ ràng g/ầy đi rất làn da cũng trở nên trắng bệch, là bệ/nh tật.

Trần hoảng đứng bên cạnh, vàng nói: "Phi đừng mà! lầu! Bố là vì tốt con, nghe bố đi!"

Trần Phi hoàn toàn nghe lời giải thích, quay lao ban công, chiếc ngồi lại lên chói tai: "Các ngoài nếu bây giờ xuống!"

Trần muốn tiếp tục thuyết phục Phi.

"Ra ngoài, đừng quấy rầy tôi." đưa tay, chồng ngoài, khóa lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trao Nhầm Nhịp Tim

Chương 11
#NORE Năm thứ bảy bên nhau, Lục Thâm đột nhiên quan tâm đến một thực tập sinh thư ký. Anh ấy nói cô ta chỉnh đốn chốn công sở giống hệt tôi thời cấp ba. Không sợ trời không sợ đất, ngang tàng phóng khoáng. Rồi anh bỏ lỡ tiệc mừng thành công của tôi để cùng cô ta đón lễ Thiếu nhi. Tôi gặp tai nạn xe, ký ức dừng lại trước năm cuối cấp ba. Lúc ấy, người tôi thích vốn chưa phải Lục Thâm. Tỉnh dậy, tôi đưa ra yêu cầu chia tay theo kế hoạch trong bản ghi nhớ. Anh chắc mẩm tôi đang giả vờ, cười nhạt nói: "Đây là em đề nghị chia tay, đừng hối hận." Giữa buổi tụ tập, anh ôm eo thực tập sinh thân mật. Bạn bè Lục Thâm khéo léo nịnh hót, luận bàn chuyện tốt đẹp cho đôi trẻ. Bảo tôi như bà già mệt mỏi, sao sánh được gái tơ duyên dáng. Cánh cửa phòng VIP bật mở. Tôi sà vào lòng người vừa đến, giọng nghẹn ngào: "Sao anh mới tới? Họ trêu em quá!" Rầm! Ly rượu trong tay Lục Thâm vỡ tan. Máu tươi hòa rượu đỏ chảy dài lòng bàn tay. Anh đờ đẫn nhìn tôi, như linh hồn vụt thoát khỏi xác.
Hiện đại
Ngôn Tình
5
Âm Dương Nhãn Chương 17