Tối hôm ấy, cuối cùng chúng tôi vẫn hẹn nhau...
Tôi phát hiện Phó Thời Lễ càng “hạ giá”, tôi lại càng xao xuyến lạ thường.
"Đủ... đủ rồi..."
"Anh đã không chịu nổi rồi sao?"
"Đồ... đồ đáng ch*t..."
"Em thích nhất khi anh m/ắng em. Anh cứ tiếp tục đi."
"……" Cậu đã trở nên bi/ến th/ái rồi đấy. Nên biết điều đi chứ!
Nhưng cậu không nghe thấy lời đ/ộc thoại nội tâm của tôi, đương nhiên chẳng dừng lại.
...
Mười lăm ngày sau, chúng tôi trở về Thủ đô.
Cảng bay tấp nập người qua lại, đô thị này vẫn phồn hoa như vậy.
Tất cả dường như không hề thay đổi, nhưng thực chất đã thay đổi từng chút.
Không lâu sau, vị nguyên soái mới nhậm chức.
Đó là một Omega trẻ tuổi.
Còn Phó Thời Lễ - người ủng hộ đắc lực nhất của vị nguyên soái, đã chính thức bước lên vũ đài chính trị của riêng mình.
Thí nghiệm dị dạng bị đình chỉ. Chế độ hôn nhân cưỡng ép bị bãi bỏ. Th/uốc ức chế được bày b/án công khai tại các hiệu th/uốc với số lượng không giới hạn. Những thiếu niên phát hiện mang gen Omega có thể tự quyết định việc triệt tiêu hoạt tính sinh học vĩnh viễn.
Khoa học đã mang đến nền tảng vững chắc nhất cho tự do ý chí!
Vạn vật đều đang hướng về phía ánh sáng.
Công tác tái thiết được triển khai nhịp nhàng. Một thời gian sau, mọi thứ dần ổn định.
Cha tôi cuối cùng cũng xách lên chiếc ba lô đã chuẩn bị từ lâu.
Ông sắp sửa lên đường, bắt đầu hành trình mới của đời mình.
Trong ngày tiễn biệt, ông ôm tôi tại phi cảng, đôi vai rộng vẫn vững chãi như thuở nào: "Con là đứa trẻ tốt. Hãy theo đuổi điều mình muốn, từ nay không ai có thể can thiệp vào tự do của con nữa."
"Cảm ơn! Cảm ơn cha!"
"Đồ ngốc, ta là cha của con mà. Từ ngày đưa con về nhà, chúng ta đã là một gia đình."
Tôi nghẹn ngào nhìn theo bóng lưng ông khuất dần trong hoàng hôn. Cha tôi lúc ấy tựa lữ khách trút bỏ gánh nặng, nhẹ nhõm bước vào hành trình mới. Tôi biết ông đang hạnh phúc.
Phó Thời Lễ đứng bên cạnh tôi, chỉ khi bóng cha tôi khuất hẳn mới cất lời: "Ông ấy đã mong ngày này đã lâu. Từ khi khoác quân phục, ý chí và cuộc đời ông như bị treo trên cao. Giờ phút này, mọi thứ mới thực sự thuộc về ông ấy."
Tôi quay sang cậu: "Còn em?"
Cuộc đời hiện tại có phải điều cậu mong muốn?
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Kỳ lạ thay, dù không thốt lên lời, cậu vẫn hiểu thấu lòng tôi. Có lẽ đó chính là sự ăn ý chỉ dành riêng cho đôi ta.
Cậu nắm ch/ặt tay tôi, ánh mắt kiên định khiến lòng người rung động: "Tâm h/ồn em đã tìm được bến đỗ. Phần còn lại... hãy để thời gian trả lời."
Và từ đó về sau, bàn tay ấm áp ấy chẳng buông ra nữa.
-Hết-