Hệ thống đang phát trực tiếp hiện trường của nhóm nhân vật chính. Tình hình cực kỳ kịch tính nghẹt thở.
【Ký chủ đã chuẩn bị xong chưa?】
【Ly rư/ợu bị bỏ th/uốc nằm trên khay của người phục vụ mặc áo gi lê đỏ kia.】
Thật lòng mà nói, tôi vẫn chưa nghĩ ra kế sách gì.
Hoàn toàn bế tắc.
Nhưng dưới áp lực đếm ngược, phản xạ cơ thể nhanh hơn n/ão bộ một bước.
Vừa bước vào cửa, tôi lao lên gi/ật lấy ly rư/ợu vang đỏ.
Dưới vô số ánh mắt hỗn lo/ạn, tôi ngượng ngùng uống cạn ly rư/ợu trong một hơi.
“Xin lỗi mọi người, khát quá.”
Những dòng bình luận đạn màn hình trước mắt đồng loạt b/ắn ra ký hiệu 【!】.
【Trời ơi, pháo hôi lại cư/ớp cả phân cảnh của nam chính!】
【Tiểu yêu m/a làm tốt lắm, chúng ta pháo hôi cũng phải có chí tiến thủ chứ!】
Mấy người kia ăn nói cẩn thận! Nam chủ nhà các người dùng th/uốc điều khiển tinh thần với Cố Trầm, lại mượn mặt tiểu yêu q/uỷ của chúng ta để lừa người
【Chuyện này, sao không tính là nam chủ các người cư/ớp mất phân cảnh của vai phế nhà ta?!】
【Hahaha Cố Trầm đờ đẫn cả mắt rồi, có hai người vợ thì phải làm sao, chính phẩm đang ở tay anh họ hắn thì tính sao đây?】
Ông lão mặc vest xanh lục đậm bên cạnh tức gi/ận đến nỗi tóc tai như muốn dựng đứng.
Lâm Tự Vô theo sau lưng tôi ra mặt giải vây:
“Cố nhị cữu, lâu không gặp. Xin lỗi nhé, trên đường bị trễ quá, cậu ấy khát lắm rồi.”
“Chỉ một ly rư/ợu vang thôi mà, nhị cữu không trách bạn trai cháu chứ?”
Ánh mắt lạnh lùng âm trầm của Cố Trầm đáp xuống người tôi.
Mọi chuyện đều như dự liệu, nhưng đúng là... thảm họa.
Tôi không dám ngẩng lên nhìn, vô tình lỡ mất vẻ nghi hoặc thoáng qua trong mắt hắn.
Hệ thống che chắn ánh mắt nặng trịch ấy cho tôi, đầy mong đợi hỏi:
【Chủ nhân, ngài chắc chắn đã có cách rồi phải không?】
Hoàn toàn không.
Nhưng tôi sẽ giả ch*t.
Tôi đơ cứng người ngã vật xuống đất, giả bộ mặt tái nhợt thở yếu ớt.
“Rư/ợu này... có đ/ộc!”
Bình luận đạn màn hình phủ kín một màn hình dấu chấm lửng.
【Woc, đây là th/uốc kích dục chứ đâu phải đ/ộc dược!】
【Cậu ta đến diễn tiểu phẩm hài đấy à?】
【Chỉ mỗi mình tôi thấy Cố Trầm đã xông tới rồi sao? Cặp đôi này mà không phải chính thức thì tôi ăn ba bữa hải sản một ngày.】
Tôi nhắm nghiền mắt, chờ người bạn trai danh nghĩa xử lý hậu quả.
Một màn rút lui hoàn hảo.
Nhưng kỳ vọng tan thành mây khói.
Trong tiếng bước chân hỗn lo/ạn, tôi nghe thấy tiếng ch/ửi của Lâm Tự Vô khi bị đẩy ra.
“Này Cố Trầm, anh ôm bạn trai tôi làm gì vậy!”
Khi bị người quen ôm theo tư thế quen thuộc vào lòng, tôi chợt hiểu thế nào là "trời muốn diệt ta".
Cố Trầm bước những bước dài lên lầu, để lại một câu:
“Chỉ cần là hắn, đều là của ta.”
Bình luận đạn màn hình trước mắt sôi sùng sục:
【Kim hôn, Tết đến rồi các bạn ơi.】
【Ai hiểu được sự chiếm hữu này, tối nay nhất định là sân chơi của tiểu yêu q/uỷ!】
【Tiểu yêu q/uỷ lên đi, hắn siêu thích cậu mà.】
Tôi đỏ mặt không đúng lúc.
May mà Cố Trầm đã che mặt tôi khi bế lên.
Tòa nhà vàng có đội ngũ y tế chuyên nghiệp.
Nhưng không ngờ tác dụng th/uốc của Cố Trầm đột ngột phát tác, cả hai chúng tôi đều không kịp gọi điện.
Cánh tay mạnh mẽ trên eo đột nhiên buông lỏng, tôi đ/ập mạnh vào tấm đệm thịt người.
Không đ/au, nhưng tôi không thể giả vờ tiếp được.
Một đôi tay ôm lấy eo, má áp sát vào.
Hơi nóng như xuyên qua vải vóc đ/ốt ch/áy làn da.
Cố Trầm thở gấp dưới thân tôi: “Nóng quá.”