Tôi lặng lâu.
Nghe giọng mình vang lên:
"Lễ nghi hôn má ở ngoài đấy."
Không khí như đông cứng trong lát.
Tạ khẽ cười khẩy:
"Hứa Uyển, em vẫn giỏi chọc tức người khác như xưa."
Xét là trên của tôi, thể cãi như đành nở cười giả tạo:
"Cảm ơn, khoản này cũng rất có khiếu đấy."
Tạ "......"
Xe lao vút như mũi tên xuyên màn mưa, gian trong lại chìm vào tĩnh lặng.
Tôi định lên tiếng nữa, nhưng nhìn vũng lớn phía biết mình thể lặng:
"Đằng có vũng nước, anh..."
"Ào!" tiếng, tắt máy.
Tạ chớp mắt hai ngoảnh lại nhìn với vẻ mặt ngây ngô.
Tôi: "......"
May là đã chung cư ở.
Xuống xe, gọi nhờ người kéo xe.
Nhưng thoại mãi bắt máy.
Hai chúng trú dưới mái hiên, nhìn ngơ ngác.
Tạ Niên:
"Giờ tính sao?"
"Tôi được rồi."
Tôi: "......"
Trời đã khuya, mưa như trút rơi, lịch mời:
"Hay... tạm đêm?"
Tôi nghĩ người bình thường sẽ chối.
Nhưng quên mất là Niên.
Ngoài việc trở thành tổng độ dày mặt còn hơn xưa bội.
"Được."
Tôi: "......"
Đã cách rất gần, nhưng vẫn phải đi bộ đoạn.
Đang vân có nên ào không, thì chiếc khoác đột ngột trùm lên đầu tôi.
Hương thơm nhẹ của tùng cùng lập tức bao lấy tôi.
Người cứng đờ, vội ném ngay chiếc phía Niên.
Đã muốn lại tình xưa, thì nên nhận quan tâm đặc của anh.
Tạ nhìn chiếc trên tay, sắc mặt khó chịu:
"Em đừng h/ận." Anh nói.
"Không nào." đáp.
Thế thong khoác lên đầu mình:
"Chạy đi nào!"
Tôi: "?"
Khi kịp định thần, đã xa đoạn.
Đồ khốn!
Tôi vội đuổi theo.
Hai bóng người nhau, chẳng mấy đã nơi.
Không hiểu sao chiếc vest lại trở trên đầu tôi.