Ngọn nến sáng lập lòe, chuyển sang màu đỏ sẫm.
Trong lòng rất vui, vì đồng nghĩa là trai đang ở gần đây.
Tôi bước cửa hàng và gõ cửa: “Có ai ở không?”
Một giọng nói già nua vang lên từ ngoài cửa.
“Ai vậy?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm thấy giọng ai và đáp ngay: là Táo, để m/ua đồ.”
Người đàn ông bên trong mở cửa ra, người gò, thấp bé, nhăn nheo vỏ cây già.
Tôi bước tối om, nhờ ánh nến yếu ớt, phát trong đầy đèn màu đỏ sẫm.
Ông lão ngồi chuyện gì xảy ra, tiếp tục đan những thứ đang làm.
Tôi nhìn xung quanh, cả người tê dại.
Bốn phía xung quanh những người giấy đang mỉm cười.
Đây bản phải là quầy b/án quà vặt.
Hơn nữa chúng còn biết cử động.
Chúng đang dần dần ép sát gần sau nhìn thấy cây nến trong thì tốc độ trở nên hơn.
Tôi sửng sốt và nhận ra gì bất thường, chóng lấy lá bùa màu vàng trong túi ra, quất thật ch/ặt quanh cây nến.
Chúng ngừng cử động.
Cây nến trong là cây nến thơm, dùng để thắp hương, được sư làm phép để ngăn cản Tiểu Thiên, nhưng lửa sức hấp vô cùng mạnh đối q/uỷ.
Cho nên sư mới nói trai nhìn thấy nến thì sẽ tự đi theo tôi.
Nhưng vừa rồi, những bằng giấy này cũng bị nến thu hút, tức là chúng đều là q/uỷ.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc lưng nhưng nếu c/ứu được trai thì lẽ sẽ ch*t còn thảm hơn, nên cắn răng tìm dấu vết của trai.
Ngọn lửa đã chuyển sang màu đỏ tươi, là biểu của Phong Phúc đang ở ngay chỗ này.
Đột điều, sẽ dùng khí cầm cây nến soi vào mặt người giấy.
Người giấy ruồi dưới mắt, nhìn vô cùng quen thuộc, khiến cho ngừng đ/ập trong nháy mắt.
Đây là người mà gặp đưa dâu vào ngày đó.