Tôi mím môi bước lại gần, dùng vai huých nhẹ vào vai anh, cười đùa:
“Chu Bách Xuyên, nghe lén điện thoại của người khác không phải thói quen tốt đâu nhé.”
Chu Bách Xuyên vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.
Tôi không kịp phản ứng, mũi đ/ập mạnh vào vai anh.
Va chạm đ/au điếng, nước mắt suýt trào ra.
“Ui da, mẹ kiếp, anh nhẹ tay thôi!”
Chu Bách Xuyên cúi mắt, ánh nhìn chất chứa sự phán xét và thứ cảm xúc tôi không sao hiểu nổi.
“Đoàn Dư, thực ra tôi luôn thắc mắc một vài chuyện.”
“Hả, chuyện gì cơ?”
Anh nói: “Ví dụ như, sao trước đây cậu lại c/ứu tôi?”
Tôi xoa mũi ậm ừ:
“Tại anh đẹp trai mà, tôi nổi lên ý đồ đen tối nên c/ứu thôi.”
“Thế còn sau đó?”
“Sau đó là sao?”
“Đừng giả vờ. Sau đó cậu mang cho tôi toàn đồ ăn đắt tiền, còn bản thân chỉ ăn cơm thừa hay mấy hộp cơm giá vài đồng. Nói là m/ua th/uốc hết hạn từ phòng khám nhỏ không uy tín, nhưng thực chất là th/uốc đắt tiền từ bệ/nh viện tỉnh.”
“Rồi cậu còn định b/án m/áu ki/ếm tiền chữa mắt cho tôi, thậm chí lấy cả tiền dành dụm m/ua qu/an t/ài của bố mình.”
“Đoàn Dư, tại sao cậu làm thế?”
Tôi hoảng hốt trợn mắt, cố ra vẻ bình tĩnh: “Anh điều tra tôi?”
Chu Bách Xuyên tiến sát hơn chút nữa.
“Lúc đó tôi tìm ki/ếm cậu, đương nhiên phải tra cho kỹ. Tại sao thế?”
Tôi quay mặt đi, ánh mắt lảng tránh.
“Đã bảo rồi, thấy của quý thì nổi lòng tham, nuôi anh giống như nuôi chó vậy thôi.”
“Nói dối.”
“Tin thì tin, không tin thì thôi.”
Tôi đ/á/nh vào bàn tay đang siết lấy eo mình của anh, chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng đương nhiên không thoát nổi.
Trực tiếp bị anh ôm ch/ặt ngang eo mang về phòng.