12.
Lời tôi nói khiến hai chân Trần Nhất Dã như mọc rễ, anh đứng yên ở đó thật lâu.
Tôi chọn nói ra chuyện tương lai, phỏng chừng, anh sẽ cho rằng tôi là đồ th/ần k/inh.
Quá là kỳ quặc nhỉ?
Cô gái từng tỏ tình với anh, bỗng một ngày nổi khù/ng lên, nói với anh rằng trong tương lai anh sẽ ch*t sớm, còn nói anh muốn kết hôn với cô ấy.
Nếu là tôi, tôi cũng thấy tào lao.
Trước khi tôi trọng sinh về tuổi 18, ở thế giới cũ kia, tôi đã nộp đơn từ chức, chuẩn bị đi đây đó cho khuây khỏa.
Tôi và Trần Nhất Dã đã từng bàn bạc việc tổ chức hôn lễ du lịch, cho dù anh không còn nữa, tôi vẫn muốn một mình hoàn thành nguyện vọng của chúng tôi.
“Em cũng đừng đ/au lòng quá, con người luôn hướng về phía trước.”
“Tiểu Trần đã ch*t rồi nhưng cuộc sống của em còn tiếp diễn.”
Sau khi Trần Nhất Dã đi, dường như những người xung quanh đều lặp đi lặp lại những câu nói na ná nhau đó với tôi.
Bọn họ qua lăng kính của người ngoài cuộc, thấy rằng đời người là cánh đồng vô tận.
Cứ đi mãi rồi sẽ thấy ánh mặt trời.
Nhưng trái tim tôi đã có chặng dừng chân chẳng thể quên nổi.
Thế rồi, tôi mang theo những bức hình chụp Trần Nhất Dã, mang theo ký ức khi anh trao nhẫn cho tôi lúc hấ/p hố/i, đi đến rất nhiều nơi.
Tôi mang những chiếc thiệp mời cưới chưa kịp phát của chúng tôi, còn cả kẹo mừng cưới của Trần Nhất Dã tự tay làm, phát cho rất nhiều những cặp tình nhân ở mọi nơi mà tôi gặp gỡ.
Ngồi trên chuyến bay tới Kuala Lumpur, tai tôi nghe bài hát của Châu Kiệt Luân mà Trần Nhất Dã thích nhất, ôm ảnh của anh, nặng nề thiếp đi.
Khi tiếng n/ổ chói tai bao trùm cả máy bay, mọi người xung quanh ho/ảng lo/ạn, không ngừng khóc lóc, l/a hé/t.
Chỉ có tôi, tôi mơ một giấc mơ thật dài, thật đẹp.
Tôi mơ thấy Trần Nhất Dã chọn chuyên ngành giống tôi.
Bọn tôi học cùng khoa với nhau, trai tài gái sắc, ngày ngày sánh vai bên nhau rất chói mắt.
Sau khi tốt nghiệp, Trần Nhất Dã cầu hôn với tôi, sau đó chúng tôi sinh ra hai đứa nhỏ, nắm tay nhau cùng đi hết một cuộc đời bình dị.
Cuộc đời bình phàm mà không hề tiếc nuối.
“Trần Nhất Dã, mình là một người ích kỷ, mình không cần cậu trở thành một nhà khoa học vĩ đại trong mắt người khác.”
“Mình cũng không cần tên tuổi của cậu được ca tụng rồi nằm trong sách giáo khoa.”
“Cậu có thể…sống vì mình một lần được không?”
Tôi vô cùng hồi hộp mong đợi, Trần Nhất Dã thì trầm lặng.
Mãi lâu sau, anh mới từ từ nói.
“Giang Tri Qu/ỳ, mình không tài nào hiểu được chuyện…xuyên thời gian mà cậu nói.”
“Nhưng mà, nếu những lời cậu nói đều là sự thật, tương lai mình thực sự có tài cán để cống hiến cho tổ quốc, thì mình càng không thể từ bỏ chuyện đó.”
“Chuyện ng/uy hi/ểm như vậy, vẫn phải có người làm.”
Trần Nhất Dã đã từng nói với tôi câu này.
Anh nói, các nhà nghiên c/ứu khoa học là những người đem cả đời để cống hiến cho tổ quốc, đây là sứ mệnh của họ, cũng là vinh quang của họ.
Làm một nhà nghiên c/ứu khoa học chính là phải h/y s/inh đời sống tinh thần.
Nếu một ngày nào đó, thế giới xảy t/ai họ/a, những người làm nghiên c/ứu khoa học đóng một vai trò rất quan trọng, phải vất vả nghiên c/ứu cả ngày lẫn đêm.
Họ vùi đầu nghiên c/ứu, thức khuya dậy sớm, chỉ vì nhen nhóm hy vọng cho loài người.
Biểu cảm của Trần Nhất Dã của khi ấy và bây giờ, chẳng khác nhau chút nào.
“Rất xin lỗi, Giang Tri Qu/ỳ.”
“Chuyện này…mình không thể đồng ý với cậu được.”