Mùa Hè Yêu Thích Của Bướm Nhỏ

Chương 17.

28/06/2025 17:05

Đầu đ/au quá, đầu óc trống rỗng.

Hôm sau, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ ấm áp trong ký túc xá.

Lơ mơ kéo rèm giường ra, ánh sáng chói chang từ cửa sổ sáng rọi vào, tôi dụi dụi mắt.

Khi mở mắt lại, tôi thấy Sở Giai đứng dưới giường, khoanh tay trước ng/ực, khuôn mặt âm u.

“Cái gì thế? Cậu là quan tòa địa ngục à?”

“Cậu và Trần Nhượng Lễ đã tiến triển đến mức nào rồi? Tớ coi trọng cậu vậy mà cậu lại giấu tớ trong bóng tối phải không?”

Tôi sững người.

Những mảnh ký ức còn sót lại từ đêm qua hiện lên trong đầu tôi một cách rời rạc, cảnh cuối cùng chỉ dừng lại ở khoảnh khắc tôi hét lên rằng tôi không phải em gái của Trần Nhượng Lễ.

Tôi say rồi, và còn mất trí nhớ đoạn?!

Nhận ra điều này, tôi lập tức biến sắc mặt.

Mặc dù đã biết câu trả lời, nhưng tôi vẫn không chịu buông xuôi: “Tối qua…… Trần Nhượng Lễ đưa tớ về à?”

“Ừm. Dưới lầu ký túc xá rồi tớ đi khiêng cậu về.”

Sở Giai tiếp tục: “Cậu như con bạch tuộc bám ch/ặt lên người Trần Nhượng Lễ, cứ khăng khăng nói cậu không ng/u, cậu chỉ không giỏi toán cao cấp lắm, nhưng đi chợ vẫn tính toán rõ ràng.”

C/ứu tôi với!

Rốt cuộc tôi đã nói lời đi/ên rồ gì khi say?!

Tôi ngã vật xuống giường với vẻ chán đời, quấn ch/ặt chăn quanh người.

Trong bóng tối, tôi gào thét một cách u ám và méo mó.

Bởi vì hoàn toàn không nhớ rõ tối qua tôi đã làm gì nói gì, tôi chỉ có thể ôm lấy chút may rủi, như trâu chậm uống nước đục, nhắn tin cho Trần Nhượng Lễ.

May mắn thay, anh không chặn tôi.

[Cảm ơn anh đã đưa em về.]

Tôi gõ phím với tâm trạng như tro tàn: [Xin lỗi, em uống rư/ợu tệ quá, nếu tối qua em có nói gì làm gì, anh hãy quên hết đi, em không cố ý đâu, đừng để bụng đừng chấp nhất với em.]

Rất nhanh trên màn hình hiển thị "đối phương đang nhập…"

Một phút sau:

Trần Nhượng Lễ: [Tôi sẽ báo cảnh sát]

?

Nghiêm trọng vậy sao!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Chúc Ninh

Chương 15
Em gái luôn dễ dàng có được sự ưu ái của tất cả mọi người. Bất kể là người thân hay người lạ, không có ngoại lệ. Chỉ vì một câu nói của em ấy rằng không có phòng tập nhảy, tôi đã bị sắp xếp đi ký túc xá. Trong những năm tháng tuổi trẻ tự ti, nhạy cảm đó, Giang Tứ là sự cứu rỗi duy nhất của tôi. Vì thế, khi biết tin em gái chuyển đến trường, tôi đã rất căng thẳng. Mất hồn đến mức chuông tan học cũng không nghe thấy. Giang Tứ cười lười biếng, gõ nhẹ vào đầu tôi: "Sợ tôi bị người khác cướp đi đến vậy sao?" “Chết tiệt, đứa nào đi đứng không nhìn đường...” Giây tiếp theo, tiếng mắng chửi của Giang Tứ khựng lại. Em gái tôi đứng dưới ánh nắng, mỉm cười với anh ấy. "Xin lỗi nha, em lỡ va vào anh." Ngày hôm sau, tôi theo lệ thường đến lớp Giang Tứ tìm anh ấy để học bù. Nhưng lại nghe thấy giọng nói lười biếng của anh: "Chậc, em gái cô ấy cũng không tệ như cô ấy nói." "Còn khá đáng yêu nữa."
0
7 Tin Vào Tình Yêu Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm