Tình Duyên Của Mèo

Chương 11

11/12/2025 14:40

"Rồi sao nữa rồi sao nữa?" Chị họ mặt mày hiếu kỳ, "Lúc ấy em trả lời anh ấy thế nào?"

"Em không trả lời."

"Hả?"

"Hình như không thể nói không thích, nhưng cũng không dám dễ dàng thốt lên lời thích."

Tôi nhìn chị họ, nghiêm túc nói: "Nếu em nói thích anh ấy, thì chắc phải yêu nhau nhỉ? Em thấy hơi nhanh quá."

"Em lo lắng điều gì?" Chị họ hỏi.

"Chuyện anh ấy thích em." Tôi đáp, "Em thấy không thực lắm."

"Là tại em không hiểu nỗi ám ảnh của đàn ông." Chị họ giọng điệu người từng trải.

"Thứ càng khao khát mà không có được thời trẻ, càng hóa thành nỗi ám ảnh, mỗi đêm khi yên tĩnh trước giấc ngủ, lại hiện lên hành hạ họ... nên đàn ông mới khao khát thành công đến vậy."

Tôi vẫn mơ hồ.

Chị ấy ví dụ: "Như dì không cho em ăn bim bim hồi nhỏ, nên lớn lên em mới đền bù bằng cách thích ăn đến thế."

... Hình như đã hiểu chút đỉnh.

Chị họ bỗng thở dài: "Nhưng nhìn em thế này, chị lại yên tâm."

"Ban đầu chị còn lo kiểu cáo già chốn thương trường như anh ta, luận mưu mô em chắc không địch nổi, giờ xem ra ai thắng ai còn chưa biết được."

Tôi chớp mắt: "Vậy giờ phải làm sao?"

"Đơn giản thôi." Chị họ nói, "Thích thì yêu, không thích thì dứt."

Tôi quyết định yêu.

Thế nên việc đầu tiên khi về nhà Lương Mục Bạch là thu dọn hành lý.

Lương Mục Bạch cuống quýt, bước tới chặn tôi hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Tôi hít một hơi lấy dũng khí, hỏi vặn lại đầy ẩn ý: "Nếu chúng ta vừa yêu đã ở chung, có phải không hợp lý lắm không?"

"Chúng ta cái gì?"

Anh đột nhiên đơ người.

Sau khi hiểu ra, niềm vui bất ngờ tràn ngập khóe mắt.

Đáy mắt anh chất đầy hoài nghi không dám tin, nhưng khuôn mặt lại cẩn trọng muốn hỏi mà không dám hỏi nhiều. Sau một hồi lâu, anh mới trả lời em thật nhẹ nhàng, chậm rãi: "Hình như là không hợp lý lắm."

Giọng anh thận trọng như sợ kinh động một giấc mơ đẹp.

Anh nói: "Nhưng yêu đâu chỉ có một kiểu. Chúng ta vừa yêu đã ở chung, anh thấy cũng chẳng sao."

"Vậy sao?"

"Ừ." Anh gật đầu chắc nịch.

Thấy tôi còn do dự, anh lại nói: "Hơn nữa Lật Tử giờ không thể xa em được."

Anh chậm rãi kéo tôi vào lòng, từ từ siết ch/ặt vòng ôm, rồi nói: "Anh cũng thế."

"Anh không thể rời xa em được."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
4 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm