17
Hôm sau, báo với Lâm Ngọc rằng và tục ly hôn.
Cô ta nét mặt lập tươi tỉnh như hoa, còn quấy rầy nữa mà dịu dàng tiễn ra cửa.
Lần này, đổi ghế phụ.
Anh ta trông đầy sức sống, còn vẻ buồn bã trước đó.
Có lẽ ta nghĩ rằng việc đến ly hôn là thực sự muốn hòa giải, ta bắt một cuộc sống bên nhân tình bé nhỏ.
Đáng tiếc, màn trả th/ù của chỉ bắt đầu.
Trong giai điệu nhạc nền vui tươi, tôi:
“Cô nào chúng ta đổi cơ thể không?”
“Tất là biết.” Tôi đáp tự tin.
“Là gì?”
Cố rỡ, vội vàng hỏi:
“Cách đó là gì?”
Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy trước mặt một chiếc xe tải lớn lao tới.
Nếu bẻ lái ngay lúc này, lẽ may mắn thoát được.
Nhưng tay vô lăng, dây an toàn, từ tốn trả lời câu của Tần:
“Lại trải qua một vụ t/ai n/ạn.”
“Cái cơ?”
Cố rõ, lại.
Ánh mắt ta lúc đã nhìn thấy chiếc xe tải đỏ lao đến ngay trước mặt.
Ký ức về vụ t/ai n/ạn trước ùa về, thân cứng đờ, dòng m/áu đang lưu thông bỗng như bị chảy ngược lại.
Bị nỗi sợ hãi bao trùm, ta biết phải ứng như nào.
Còn tôi, chút do dự, lao tới ch/ặt ta, chắn cho ta như một kẻ ngốc.
“Rầm!”
Trong khoảnh khắc đó, tiếng âm thanh va chói tai.
Lực va mạnh đến mức hai tỉnh.
18
Khi tỉnh lại, thấy mùi th/uốc sát nặc thuộc.
Tôi theo mũi lại.
Điều chú là những tay thon dài trước mặt.
Là tay tôi!
Cảm giác thuộc, gần gũi, đã đổi được cơ thể rồi sao?!
Tôi vui khôn xiết.
Tôi dùng tay chống thành dậy, nhưng vô tình động đến thương phải nhăn nhó vì quá đ/au.
Y bước kiểm tra phòng, thấy liều lĩnh như vậy, vội chạy đến ngăn lại:
“Cô cẩn thận chút, thương trên nghiêm trọng đấy.”
Cô ấy điều chỉnh giường, đỡ nằm dựa thành.
Y nói:
“May mắn là chồng đã dùng cơ thể mình chắn cho chịu phần lớn thương.”
“Nếu không, giờ này đã nằm ICU cùng ấy rồi.”
“Chồng yêu đấy, sẵn sàng hy mạng sống bảo vệ cô.”
Nghe y thán, suýt phì cười.
Cố yêu tôi?
Đúng là chuyện như đùa.
Tôi quay y tá: “Tôi thể thăm ấy không?”
“Được chứ.”
Y dẫn đến phòng biệt.
Qua lớp kính suốt, nhìn thấy đang nằm trên bệ/nh cơ thể đầy dây, ống khác nhau, trông như đang ở tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Tôi y tá: “Anh ta còn thể tỉnh không?”
“Tất là thể rồi.”
“Ồ, vậy thì tiếc.”
Tôi thầm thở dài tiếc nuối.
Y tưởng bản thân tròn mắt ngạc nhìn tôi.