Ngày sáu tôi nh/ốt mình trong phòng.
Th/uốc mê cuối cũng hết tác dụng hoàn toàn.
Tôi lấy lại quyền cơ thể, có thể cử tự do.
Hệ thống trong đầu lảm nhảm hứa hẹn sẽ tự tôi uống th/uốc bừa nữa.
Tôi nghĩ thoát ra ngoài.
Cứ bị nh/ốt mãi thế này quyết.
Tôi và Từ phương thức chung sống bình hơn.
Nghĩ tôi thở dài, mấy hi vọng ấn thử cửa.
Kết quả...
Cánh đột nhiên mở toang.
Bước ra ngoài, bộ nội thất biệt thự vẫn y nguyên như trước khi tôi rời đi, có điều quản gia giúp việc đã bị tán, người.
À không.
Vẫn còn người.
Giang Từ đứng cuối hành lang, cầm gì đó.
Thấy tôi, hắn khẽ gi/ật mình rồi nở cười, chậm rãi lại gần:
"Anh đúng vừa chút đã muốn đi ngay."
Bị bắt quả tôi hơi x/ấu hổ, "Anh..."
"Không thích."
Hắn dừng trước mặt tôi, cười vẫn nguyên vẹn, ánh mắt dịu dàng hơn:
"Anh hồi phục rồi, muốn đi thì cứ đi thôi."
"Căn phòng đó... khóa trái mỗi ngày đầu tiên thôi."
"Em từng sự nghĩ việc m/ua c/òng tay... hoặc xích sắt." ngừng lại, em đành lòng."
"Làm thế sẽ vui."
"Em yêu mức muốn dùng sợi xích trói lại, để mãi mãi ở bên em, tốt cả đời sống mình em, ch*t cũng rời xa."
"Nhưng em..." Giọng hắn chìm xuống, "Sao nỡ thật sự đối xử với như thế chứ!"
Lời lẽ của Từ lúc này thẳng mức phũ phàng.
Tôi đắng họng, thốt nên lời.
Hắn im giây lát.
Như đang tôi thời gian tiêu mọi chuyện.
Rồi cúi mắt, lấy cổ tôi, từ từ đeo trong tôi.
Tôi cúi nhìn - đó chiếc vòng ngọc.
"Đàn ông đeo vòng ngọc rất hiếm, nhưng em nghĩ nó rất hợp với anh."
"Anh đeo gì cũng đẹp."
Giang Từ ngẩng đầu cười:
"Em thích anh, nhưng cũng hy vọng thích em."
"Anh thật sự muốn ở lại... thì thôi vậy."
"Anh bình an được."
"Trước đây em sai."
Em lùi bước:
"Đi đi."