Tôi khoanh tay lại, hất hàm nhìn ba gương mặt đang đần thối ra kia: "Sao? Thấy đắt quá thì lượn, cửa ở kia, không tiễn."

Tôi đinh ninh là bọn họ sẽ tức gi/ận. Ai đời người yêu với nhau mà tính tiền sòng phẳng, c/ắt cổ như thế này, Lục Kiêu ki bo chắc chắn sẽ bỏ đi, Bạch Vũ sĩ diện chắc chắn sẽ tự ái.

Nhưng mà...

Lục Kiêu nheo mắt nhìn bảng trắng rồi gật gù, vẻ mặt cực kỳ hài lòng:

"Minh bạch rõ ràng, anh thích cách làm việc chuyên nghiệp này của em. Hoá ra em muốn đ/ộc lập tài chính, không muốn mang tiếng đào mỏ, tốt, rất có khí chất của phu nhân chủ tịch."

Nói xong, điện thoại tôi ting một cái.

[Ting! Tài khoản +500.000.000

Nội dung: Lục Kiêu nạp thẻ hội viên tháng]

Lục Kiêu nhếch mép: "Anh đặt trước gói 'Lời vàng ý ngọc'. Bây giờ anh muốn nghe em ch/ửi anh 10 câu, ch/ửi hăng vào, càng tà/n nh/ẫn càng tốt."

Tôi rớt hàm.

Bạch Vũ thấy thế thì không chịu thua kém, vội vàng rút điện thoại ra bấm liên tục:

"Anh cũng đặt! Anh đặt gói bữa cơm gia đình trọn đời! Em nấu mì tôm cũng được, anh ăn hết!"

Ting! Tài khoản +1.000.000.000.

Nội dung: Bạch Vũ ủng hộ quỹ khởi nghiệp của vợ.

Tôi bắt đầu thấy chóng mặt. Tiền kiểu gì mà như lá mít thế này?

Tần Liệt thì móc trong túi quần ra một nắm kim cương, ném rào rào lên bàn trà:

"Em không có tiền mặt ở đây, đống này chắc đủ m/ua gói VIP nhỉ? Em muốn anh nghe em kể về nỗi khổ tâm khi sinh ra đã quá giàu có và đẹp trai."

Tôi nhìn đống tiền và kim cương trên bàn, rồi nhìn ba khuôn mặt đang hớn hở chờ đợi được phục vụ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Vào Hạ Chương 17
5 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm