Tôi đúng tiê`n đồ.
Ngay cả bản thân soát luôn tự dưng nhớ Điều.
Buổi sáng muốn biết mất ngủ như không.
Giờ ăn muốn biết ăn uống đúng giờ không.
Nửa đêm lại muốn biết trải qua một như thế nào, vui vẻ không.
Nhưng lẽ vui, vì ảnh đại diện vẫn màu đen.
Tôi đầu h/ận, tục tự hỏi biết với tối đó hơi quá đáng không.
Em gái ra sự khác thường tôi.
Tay trái cô bé cắm kim truyền dịch, phải xoa đầu tóc mới c/ắt tôi, cô bé hỏi tôi:
“Anh trai, phải đang mắc b/ệ/n h tương tư không?”
Nhưng ch*t vì sĩ diện, trẻ hiểu đừng bậy.
Cô bé lườm một rồi lại đầu chơi điện thoại.
Một sau, cô bé lại gọi tôi:
“Anh ơi ơi, tên lạc Điều lại rồi?”
“Một bã, vì lại như vậy?”
“Anh, phải b/ắt n/ạt không!”
Tôi bịt tai, chật vật chạy ra khỏi phòng b/ệ/n h.
Một đ/a u buồn?
Lam Điều thật biết cách.
Tôi chút tức gi/ậ n, thế tên lạc
Tôi thành--
Một đ/a u bã khác.
Giằng co gần một tháng, Từ Hồng cuối định.
Bác sĩ bảo thể nhà b/ệ/n h.
Ngày nhà, Từ Hồng đi tôi.
Hai bím tóc sau đầu cô bé đung đưa lên xuống theo từng bước đi.
Tôi đãng nhìn bím tóc cô bé, đang tính toán biết nên thủ… đi tìm Điều không.
Gần nhà, bỗng nhiên hai bím tóc bay lên.
Kế tiếng hét vui mừng cô bé:
“Ah–”
“Anh Điều–”
“Sao lại
Cô bé chạy như bay vào vòng nọ.
Người nọ đón lấy Từ Hồng, nhưng đôi mắt hoe lại nhìn tôi.
Tôi tưởng mình chí khí đàn ông.
Tốt x/ấu gì mới chia ít nên bộ lạnh một chút.
Nhưng Điều lại sức hút quá lớn.
Anh câu mất tính khí.
Anh nói:
“Từ Thanh, lâu gặp.”
“Anh rất nhớ em.”
Anh cười với tôi.
Trong tích tắc, mọi rối rắm đầu đều biến mất, lại một ý nghĩ--
Dù lư`a dối tôi, đời này cam tâm nguyện.