Tôi tức đi/ên lên. Mấy tên này diễn sâu vừa thôi chứ! Rõ ràng trong truyện gốc, nghe tin Mộng Liên về là ba ông tranh nhau phi ra sân bay, đ/á/nh nhau sứt đầu mẻ trán để được cầm hành lý cho người ta cơ mà.

Tôi lao lên giường, đạp mỗi người một cái lọt xuống đất.

"Không nói nhiều! Dậy ngay! Hôm nay ai không đi đón Mộng Liên thì c/ắt cơm, c/ắt luôn các gói dịch vụ lời vàng ý ngọc, cạch mặt 3 tháng!"

Dưới sự u/y hi*p về mặt tinh thần lẫn bao tử, ba ông thần cuối cùng cũng lết x/á/c ra xe.

Sân bay Quốc tế.

Tôi đứng ngay cửa ra vào ga quốc tế, tay giương cao tấm băng rôn đỏ chót tự tay viết tối qua: "Chào mừng Mộng Liên – Chủ nhân đích thực của dàn harem này".

Lục Kiêu đứng bên cạnh, đeo kính râm, khoanh tay, mặt hầm hầm như đi đòi n/ợ, hắn liếc cái băng rôn của tôi, thở hắt ra:

"Em hạ cái của n/ợ kia xuống được không? Người ta nhìn vào tưởng tôi đi đón bà con đi xa hồi hương đấy."

"Kệ tôi, anh cầm bó hoa này đi. Cầm cho tử tế vào, tí nữa người ta ra thì quỳ xuống mà tặng."

Tôi dúi bó hoa hồng 99 bông vào tay Lục Kiêu, hắn cầm bó hoa mà như cầm bó th/uốc n/ổ, mặt nhăn nhó khổ sở. Tần Liệt và Bạch Vũ thì đứng lùi ra xa ba mét, giả vờ như không quen biết chúng tôi.

Đột nhiên, đám đông xôn xao.

"Ra rồi! Ra rồi!"

Từ phía cửa tự động, một chàng trai dáng người mảnh khảnh bước ra. Da trắng, môi đỏ, mắt to tròn ngập nước, mặc áo sơ mi trắng thùng thình bay phấp phới, chuẩn giao diện tiểu mỹ thụ không lệch đi đâu được.

Tim tôi đ/ập thình thịch. C/ứu tinh đây rồi!

Tôi huých tay Lục Kiêu: "Kìa! Ra rồi kìa! Tới luôn cho tôi!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Vào Hạ Chương 17
5 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm