9.

Đúng là trớ trêu.

Tôi đi lang thang không mục có thể gặp được người không muốn gặp nhất.

Người mẫu nam đó.

Tôi nhớ ra tên tấm nhân viên qua – Trì.

Anh bước nhanh đến trước mặt tôi, mặt đầy hung dữ chỉ tay vào mặt tôi.

“Cô trách nhiệm!”

Lúc này ý gò má có dán miếng gạc, bị rồi.

“Tôi… đưa tiền cho được không?”

Tôi luống cuống đứng tại chỗ, vụng về đóng đầu tiên đối diện với tình huống thế này.

Cận Trì cười lạnh tiếng: thôi.”

Nhưng đáng thay, hiện ra không mang điện thoại…

May tin tôi, định dùng chiếc bút cài áo viết số khoản Alipay lòng bàn tay tôi.

Cận Trì nắm lấy tay bất ngờ bị cú đ/á mạnh hất ngã xuống đất.

“Đệt!”

Anh ôm eo, sóng soài mặt đất.

Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh vang sau lưng tôi.

“Làm sao không nghe lời cảnh cáo vậy?”

Đàm Tư Lễ mặc áo vest màu xám được cài hờ hững, trong là áo sơ mi đen có vạt hơi xộc xệch.

Chú luôn biết kết hợp giữa sự quý phái gia tộc giá và phóng đãng tử.

“Chú nhỏ, làm cái gì vậy?!”

Tôi hoảng hốt định đỡ Trì nhưng cổ tay lại bị Đàm Tư Lễ nắm ch/ặt.

Kéo về lại cạnh chú.

Chú cười tiếng, giọng nói trầm thấp đến mức chỉ có hai chúng nghe được.

“Em nhất định dỗ ngoan nghe lời đúng không?”

“Ăn sạch khô rồi muốn chạy?”

“Hay là đ/á/nh g/ãy chân em, cháu gái nhỏ?”

Một tiếng ù vang lấn át tâm trí tôi.

Như thể không hiểu được những lời nói.

Lúc này, Trì ôm eo loạng choạng đứng dậy.

“Tôi là đi/ên mất.”

Anh tức Đàm Tư Lễ.

“Đại ca, có thể cho rõ ràng rồi đ/á không???”

“Hai người muốn chơi cái trò tình yêu thuần khiết, về sau mẹ nó đừng có quán tìm kí/ch th/ích nữa!”

Nói xong, m/ắng mỏ đầy bực vịn eo lảo đảo rời đi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm