Dung Thời bắt phải chịu đựng suốt mấy ngày liền. Vừa gỡ đầu hắn như chó con đẽo bám theo.
"Dung Thời , thật được nữa rồi..."
Anh giả vờ thấy. Đến ngày đành phải dán băng nhân lên ng/ực, cứ động là đ/au nhói.
Gió biển trên boong lồng lộng, tóc Thời bay phấp phới để lộ trán thanh tú.
Thấy đến gần, dùng tay ép mái tóc xuống.
"Đêm qua được, nghỉ ngơi?"
Vết s/ẹo tóc che khuất là tích đại của chúng Giờ đây, vị đại ấy đã nhận Thời làm nghĩa tử.
Nhưng từ có vết s/ẹo này, Thời luôn để tóc mái che đi. Tôi vén tóc lên, chải xuống, vén lên.
"Em thấy buộc tóc đằng sau đẹp lắm, giống ngôi điện ảnh ấy."
Ánh mắt thoáng lên chút tâm tư khó hiểu.
Con tàu bỗng chao đảo nhẹ, Thời thuận ôm vào lòng.
"Tiểu Thất, em có biết câu không? Thành do Tiêu Hà, Tiêu Hà."
"Vết s/ẹo đưa lên cao, rồi sẽ vực."
Tôi lắm. kiếp trước, khoảng ba bốn ngày trước cập bến, Kỳ và Thẩm Cận Trúc đột xuất hiện tấn công chúng tôi.
Mấy ngày nay chẳng thấy Thẩm Cận Trúc đâu, biết hắn đang mưu tính gì.
Ngày cập bến càng gần, tim như treo ngược. Đêm được, ngồi canh bên giường Thời Yến.
Không biết tự lúc nào, ồn ngoài boong vang lên, ánh đèn lóe lên rồi ngúm. Tôi định đứng bàn tay siết ch/ặt.
"Đừng đi. Cứ tâm."
Làm tâm được? Đã trải qua kiếp luân hồi, lẽ nào đứng Thời ch*t?
Tôi cố gắng đứng dậy. Anh sốt ruột: "Đã đừng ngoài!"
"Không ngồi chờ hay sao?!"
Anh nghiêng người ôm lấy tôi, nhẹ vào lưng.
"Tiểu Thất, đừng sợ."
Chưa kịp đáp lại, hét vang Đuôi tàu bốc ch/áy!
Sao thế?! Rõ ràng đã tra đi bao lần...