Không thể để Chu Thần phát hiện!
Thế nhưng vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, tại góc phố, một chiếc Maybach bất ngờ lao tới.
Chu Thần mặc vest bước ra từ xe, lập tức cắn vào cổ tôi.
Giống hệt buổi chiều hè năm ấy khi cậu ấy s/ay rư/ợu.
“Bảo bối? Muốn ở với người khác sao?”
“Có phải nếu hôm nay tôi đến muộn một bước, cậu đã ngủ với người khác rồi không? Hả?”
“Không phải, không phải đâu…” Tôi lắp bắp, nhưng ngay lập tức bị Chu Thần hôn sâu.
Bốn năm quá dài, nỗi nhớ và sự ám ảnh của Chu Thần sâu đậm khôn tả, cánh tay tôi bị cậu ấy siết đến đ/au.
[...]
Chu Thần nhìn tôi, lại đặt môi lên môi tôi.
“Gọi anh trai đi, sau khi mở miệng nói chuyện, từ đầu tiên của cậu đáng lẽ phải là gọi tôi cơ mà.”
“Tôi đã bỏ lỡ…” Mắt Chu Thần đỏ hoe, cậu ấy lôi tôi trở lại xe.
Cậu ấy đưa tôi đến khách sạn, ôm tôi hết lần này đến lần khác, như muốn nhấn chìm tôi vào thế giới của riêng cậu ấy.
Điện thoại reo, là Đặng Tô Luật gọi tới.
“Tiểu Nguyên, em sao thế? Không nói lời nào đã rời đi sớm thế, có chuyện gì à?”
Chu Thần lại càng hung dữ, khiến tôi thốt lên tiếng.
“Đặng tổng.” Chu Thần lười biếng nhấc máy.
“Nguyên Bảo là người của tôi, cảm ơn anh hôm nay đã dẫn cậu ấy tới bữa tiệc; ân tình này tôi sẽ nhớ.”
Chu Thần đúng là giỏi chọc tức người khác.
Cậu ấy ấn mạnh tắt máy, rồi liếm hàm tôi.
“Bảo bối à, cậu thấy tôi vừa nói có hay không?”
“Đồ bi/ến th/ái…” Tôi không nhịn được mà khóc.
“Xươ/ng quai xanh cậu đỏ lựng rồi này.” Chu Thần lăn yết hầu.
“Mấy năm nay luôn bỏ lỡ nhau, từ nay về sau, mỗi ngày tôi đều sẽ bù đắp thật tốt.”
Chu Thần hôn lên trán tôi.