Nhân Danh Anh Em

Chương 8

04/11/2025 04:43

“Được rồi được rồi, tôi thừa nhận! Tối nay tôi thật sự… chưa ăn no! Anh mời tôi ăn tôi thật sự rất cảm kích, món ăn cũng ngon lắm, nhưng… tôi ăn hơi nhiều, xin lỗi nha!”

Trời ơi… thì ra anh ấy đã đoán trúng rồi.

Tôi chỉ muốn đào hố chui xuống — đúng là cái dạ dày phản chủ!

Mặt tôi bắt đầu nóng ran, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Hoắc Nghi trầm giọng hỏi:

“Cậu… chỉ là không ăn no, nên dậy giữa đêm tìm đồ ăn?”

“Ừm.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt vô tình giao nhau — và cả hai chợt nhận ra hình như… đang hiểu lầm nhau.

Tôi cẩn thận hỏi lại:

“Không phải anh nghĩ tôi dậy giữa đêm là để… lục tìm mấy tài liệu tuyệt mật gì đó của anh chứ?”

Anh hơi khựng lại:

“Vậy cậu thật sự chỉ dậy để ăn thôi?”

“Thật mà.”

Đúng lúc đó, bụng tôi lại réo lên “ục” một tiếng.

Tôi lập tức chống nạnh, có thêm lý lẽ để minh oan cho mình:

“Nghe thấy chưa? Dù tôi có nói dối, nó cũng không biết nói dối đâu nhé.”

Hiểu lầm được giải quyết, tôi chẳng còn tâm trí đi ra ngoài nữa, liền vào bếp lục được ít mì và trứng gà, rồi tự nấu luôn.

Vừa ăn, tôi vừa xuýt xoa vừa than vãn với Hoắc Nghi:

“Anh nói xem, anh nghi ngờ tôi làm cái gì chứ? Tôi chỉ là một kẻ cô đơn, ai cũng chê, chẳng ai thèm để ý. Cho dù tôi có tin tức gì, cũng chẳng biết b/án cho ai đâu.

“Với lại, tôi dại gì b/án tin của anh — ôm ch/ặt cái đùi vàng của anh thôi cũng đủ để tôi ăn sung mặc sướng rồi, có đúng không?”

Nói rồi, tôi vừa rột roạt hút mì, mắt lim dim khoái chí, hoàn toàn quên luôn cả hình tượng.

Sau khi ăn no uống đủ, tôi vỗ bàn cái “rầm”, trịnh trọng tuyên bố với Hoắc Nghi:

“Anh yên tâm đi! Chỉ cần sau này anh cho tôi chút canh uống, chút thịt ăn — thì tôi thề, tôi tuyệt đối không bao giờ phản bội anh!”

Hoắc Nghi nhìn tôi, ánh mắt đầy bất lực, rồi khẽ quay đi như thể không nỡ nhìn thẳng vào sinh vật trước mặt.

“Có chí khí thật đấy.”

“He he… À này, nhà anh nấu mì thơm thật đó. Tôi có thể nấu thêm bát nữa không?”

“Cứ làm đi, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

“Tốt quá! Thế còn anh? Anh có muốn ăn thêm tí gì không?”

“Tôi á?”

Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi, như không hiểu vì sao tôi lại hỏi vậy.

“Chứ sao, tôi thấy tối anh cũng ăn ít lắm. Không ăn đủ dễ đ/au dạ dày lắm đó.”

Hoắc Nghi hơi nhíu mày:

“Sao cậu biết tôi bị đ/au dạ dày?”

Ủa, thật hả?! Tôi hăng hái vung tay, làm bộ như một chuyên gia y học.

“Ôi dào, mười tổng tài thì chín người bệ/nh, một người còn lại là… th/ần ki/nh. Mà trong chín người kia, tám người bị đ/au dạ dày, quy luật cả rồi!”

“Quy luật gì kỳ vậy, có căn cứ khoa học không?”

“Không có, toàn kinh nghiệm thực tiễn thôi! Để tôi nấu cho anh một ít nhé — cùng lắm anh ăn không hết thì tôi xử lý giùm, được không?”

Không đợi anh đồng ý, tôi đã tự tiện thả mì xuống nồi, nấu hẳn hai phần.

Hai hôm nay đói quá, không thể kiềm chế nổi.

Hoắc Nghi đứng cạnh, nhìn tôi vừa lục nguyên liệu vừa ném bừa vào nồi.

“Nấu kiểu đó… ăn được không?”

“Được chứ!” — tôi tự tin đáp ngay, còn khoe luôn:

“Anh đừng xem thường nha, tôi đây tuy không phải đầu bếp, nhưng sinh tồn nơi hoang dã thì giỏi lắm!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm