Tôi vốn là tác giả của cuốn tiểu thuyết này, một đêm trước khi ngủ tôi đọc bài đ/á/nh giá dài của một đ/ộc giả, toàn bộ đều kêu gào rằng Giang Yếm không đáng phải chịu cuộc đời như thế.
Giang Yếm là mẫu nhân vật chuẩn "đẹp - mạnh - khổ". Chỉ vì là phản diện, tai họa cứ thế đổ lên đầu, bước đi trên con đường tác giả đã vạch sẵn, từng bước lao vào vực thẳm. Giang Yếm đáng lẽ phải có vô số khả năng, tuyệt đối không nên kết thúc một cách hời hợt.
Tôi suy đi nghĩ lại những lời ấy, rồi chợt nhắm mắt mở mắt đã xuyên vào truyện.
Nhà chúng tôi ở trong một khu chung cư cũ bình thường, tuy cũ kỹ nhưng may mắn có chỗ che mưa che nắng. Bố mẹ qu/a đ/ời trong một vụ t/ai n/ạn ở công trình, để lại một khoản bồi thường lớn, đủ để chúng tôi sống qua ngày.
Về đến nhà, Giang Yếm khép nép đứng ở cửa, không giống như trở về nhà mình, mà giống con chó hoang bị chủ nhân vứt bỏ rồi lại nhặt về. Áo khoác cũng ướt sũng nước mưa.
Tôi nói: "Cởi áo ra đi."
Giang Yếm khựng lại, rồi ngoan ngoãn cởi sạch quần áo. Tôi chỉ bảo hắn cởi áo khoác thôi, vậy mà quay lưng bật máy sưởi một cái đã thấy hắn trần truồng.
Dáng vẻ thiếu niên đã bắt đầu định hình, cao ráo chân dài "vốn liếng" cũng đầy đủ. Bị ng/ược đ/ãi như vậy mà không g/ầy trơ xươ/ng, trái lại còn rất săn chắc, mặc áo thì g/ầy cởi ra lại có cơ bắp. Có lẽ đây là ưu đãi duy nhất dành cho phản diện - sức mạnh ngang hàng với nam chính.
Tôi đỏ mặt hơi ngượng, vừa định quay đi thì đã bị những vết thương bầm tím khắp người Giang Yếm hút mắt. Cảm giác áy náy và xót xa trào dâng, lần đầu tiên tôi trực tiếp đối diện với những vết thương này, theo một nghĩa nào đó tất cả đều do tôi tạo ra.
Giang Yếm là nhân vật do tôi viết ra, mọi thứ của hắn đều do tôi ban tặng, kể cả nỗi đ/au và vết thương. Tôi chợt hiểu vì sao mình lại xuyên vào truyện, có lẽ tôi đến đây chính là vì Giang Yếm. Để chuộc lỗi lầm của mình, trả lại cho Giang Yếm một tương lai.
Giang Yếm thấy tôi im lặng liền có chút bối rối, sợ mình đã làm sai điều gì.
"Anh?"
Hắn không nắm được ý tôi, cũng không dám hành động tùy tiện.
Tôi hít một hơi, đ/è nén cảm giác nghẹn ngào: "Đi theo anh."
Giang Yếm bước tới, cúi mắt lo lắng nhìn xuống đất, như đang chờ đợi cơn thịnh nộ của tôi. Nhưng tôi hiểu đây chỉ là lớp khói m/ù mà hắn tạo ra.
Giang Yếm cố tình tạo dựng hình ảnh nạn nhân trước mặt hàng xóm. Hàng xóm khuyên hắn báo cảnh sát hắn cũng không chịu. Tỏ ra yêu quý người anh đến mức dù bị ng/ược đ/ãi cũng không oán không h/ận.
Kỳ thực Giang Yếm đang lên kế hoạch tặng món quà đầu tiên cho bản thân khi trưởng thành:
Cái ch*t bất ngờ của tôi.
Khi đó Giang Yếm sẽ có được toàn bộ quyền thừa kế tài sản, cùng sự tự do.
Nhiều năm ẩn nhẫn khiến hắn dần trưởng thành, tâm cơ thâm sâu đến vậy. Nếu không phải tôi thì bất kỳ ai khác cũng đều sẽ bị hắn lừa gạt.
Không ai hiểu Giang Yếm hơn tôi.
Nhưng tôi không gi/ận, trong lòng chỉ có xót thương.
Trong nhà chỉ còn nửa chai oxy già và dầu cao, tôi đành tạm dùng.
"Cố chịu đ/au một chút."
Vết thương sủi bọt trắng, nhìn thôi đã thấy đ/au, nhưng Giang Yếm đã quen với đ/au đớn nên hoàn toàn không phản ứng.
Giang Yếm cẩn thận hỏi: "Anh, em thật sự không đến chỗ ông Chu nữa sao? Em sẽ ki/ếm thật nhiều tiền, anh đừng đuổi em đi."
Cổ họng tôi nghẹn lại, nén nỗi áy náy gần như nuốt chửng mình, tay cũng run lên. Dù Giang Yếm chỉ giả vờ, nhưng tôi vẫn không kìm được lòng xót xa.
Tôi khó nhọc nói: "Không đuổi em đi, anh sẽ không bao giờ đuổi em nữa. Ngày mai anh đưa em đến trường đi học lại, anh tự ki/ếm tiền, em chỉ cần học hành tử tế là được."
Rồi thi đại học, đi thật xa, đừng bao giờ quay về nữa.
Rời khỏi nhà này, cuộc đời em mới thực sự bắt đầu.
Giang Yếm hình như không ngờ tôi sẽ cho hắn trở lại trường học. Ánh mắt hắn thoáng chút kinh ngạc, đờ đẫn một lúc mới phát ra tiếng.
"Đi học lại ạ?"
Tôi không biết Giang Yếm đang nghĩ gì, chỉ có thể giúp đỡ hết sức có thể. Tôi không mong hắn thành rồng thành phượng, chỉ mong hắn bình an thôi.
Đừng để kết cục thân bại danh liệt, lao vào vòng lao lý.