Ánh băng lạnh của ta một lưỡi sắc thẳng vào tim Tạ Thời An.

Hắn vội nắm lấy tay gần cuống mở miệng:

"Vân yên tâm, ta để chịu ấm ức."

"Tiểu viện này ta cố ý sắp xếp cho nàng, cách xa chủ viện, ai quấy rầy."

"Nếu thích đám nha hoàn, ta đuổi hết bọn họ đi."

"Chúng ta vẫn thể sống trước kia—nuôi gà vịt, khẩn một mảnh vườn nhỏ."

"Vân đâu, khoảng gian ở ngày tháng hạnh phúc đời ta!"

Đây lần đầu tiên ta nghe Tạ Thời nói đến vậy.

Hắn nói, hắn chưa từng thích Diệp Uyển Thanh.

Hắn chỉ vì muốn trách nhiệm của dòng tộc, hiếu cha mẹ, chứ hề xuất phát bản thân.

Hắn nói, ta chính ánh sáng rỡ trong cuộc đời hắn.

Hắn nói, hắn thích sách, nhưng chưa bao giờ hứng thú với khoa càng muốn vào triều làm quan.

Điều hắn ao ước chính cuộc sống giản dị nơi thôn một cặp vợ chồng bình trong tiểu viện thanh tĩnh.

Sáng đồng làm việc, tối trở về nghỉ ngơi, nhau nên một bài thơ viên thanh đạm tươi đẹp.

Diệp Uyển Thanh thực tế khắc nghiệt hắn buộc phải chấp nhận.

Còn ta… mới mộng tưởng hắn hằng ước.

Đúng kẻ sách, lưỡi sắc bén hơn cả đ/ao ki/ếm.

Không chỉ thể gi*t người, còn thể thẳng vào tim.

Không biết… nếu Diệp Uyển Thanh nghe được lời này, ta cảm tưởng gì?

"Tạ Thời chàng thực sự muốn ta ở lại đây sao?"

Đôi Tạ Thời bỗng sáng lên, khóe kìm được cong một nụ cười:

"Vân tha thứ cho ta rồi đúng không!"

"Nàng yên tâm, ta định với thật tốt..."

Bọn ta nữ tử bùa trùng, yên h/ận rõ ràng.

Yêu muốn ấy sống, h/ận muốn ấy ch*t.

Và điều chúng ta bao giờ tha thứ, chính lừa phản bội.

Tạ Thời chàng định h/ận.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm