Đào hoa nguyên đẫm máu

Chương 3

12/07/2024 17:53

Đêm khuya, tôi rúc trong chăn, gọi điện thoại video với bạn trai.

“Em kể anh nghe, em đã gặp phải một việc rất dọa người...”

Tôi kinh h/ồn bạt vía miêu tả bức ảnh đó một lượt.

Ai mà ngờ thứ đổi lại lại là một tràng cười chế nhạo.

“Em có ngốc không?” Bạn trai cười đùa nói: “Ngày tháng trên bức ảnh chưa chắc là đúng mà. Nếu như thời gian của máy ảnh bị đặt sai thì khi ảnh được rửa ra cũng sẽ hiển thị sai ngày tháng. Anh còn có mấy bức ảnh, bên trên còn viết năm 2000 nữa, em nhớ không?”

“Đừng thần h/ồn nát thần tính nhé? Chắc em xem phim kinh dị nhiều quá đó? Bức ảnh kia chắc chắn là chụp gần đây thôi, không tin ngày mai em hỏi thử học sinh của mình xem sao.”

“Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngoan.”

Nghe anh ấy nói như vậy, tôi ngoài miệng đáp lời, nhưng trong lòng lại vẫn không yên.

...

“Bức ảnh này chụp lúc nào thế?”

Trong giờ học ngày hôm sau, tôi đã lấy ra bức ảnh đó, thuận miệng hỏi mấy học sinh.

Đáp án của bọn chúng đều rất đồng nhất: “Chụp năm ngoái ạ.”

“Ồ, hóa ra là chụp từ năm ngoái...”

Tôi chỉ vào cô gái trẻ ở chính giữa, hỏi: “Cô ấy là ai?”

Các học sinh nhốn nháo nói:

“Đây là cô giáo Uông ạ.”

“Cô ấy đi rồi.”

“Cô giáo Uông rất xinh đẹp, xinh đẹp giống như cô vậy.” Một đứa trẻ ôm lấy đùi tôi: “Thế nhưng cô ấy thấp hơn cô một chút á.”

“Chúng em thích cô giáo cao hơn!”

“Đúng ạ! Chúng em thích cô giáo có dáng cao!”

Học sinh cùng đồng thanh, nhảy nhót vỗ tay cười nói.

Nụ cười ngây thơ phơi phới trên từng khuôn mặt nhỏ.

Từng khuôn mặt cười nối liền nhau, tạo thành một đại dương tiếng cười khiến người ta choáng váng đầu óc.

“Cô giáo Trì, cô cao thật!”

“Chúng em thích cô lắm, cô đừng đi nhé!”

“Ở lại với chúng em mãi nhé!”

“Ở lại với chúng em nhé!”

“Cùng chúng em nhé!”

...

Tiếng cười như chuông bạc tràn ngập trong màng nhĩ của tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồ/ng, đỡ góc bàn, nhìn đồ vật đều ra bóng chồng bóng.

Nói ra cũng kỳ lạ, mặc dù không khí nơi đây rất tốt, thế nhưng từ khi dạy học tình nguyện, tôi thỉnh thoảng sẽ cảm thấy choáng váng, không biết có phải là do không quen với thời tiết ở đây hay không.

Hai ngày nay, tình trạng càng thêm nghiêm trọng.

Trước khi có thời gian tiếp tục nghĩ về những bức ảnh thì một sự kiện lớn khác đã xảy ra ngay lập tức, hoàn toàn làm xáo trộn tâm trạng của tôi...

Một đứa trẻ rớt xuống sông, không rõ tung tích.

Thế nhưng, phản ứng của những người khác lại vượt xa ngoài trí tưởng tượng của tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm