Tôi đứa trẻ thầy bói nói bát tự toàn khó sống quá tám tuổi.
Muốn được bình an lớn lên, phải làm "bố đỡ đầu" để được bảo hộ.
Thầy bói dặn vào ngày đầy tháng hãy nhắm khỏi nhà, rải tiền giấy.
Đi trăm bước, mở ra, nhìn thấy gì thứ đó làm bố đỡ đầu.
Ngày đầy tháng làm lời dặn, cửa.
Nhưng hôm đó, lũ dâng cao làng, cuốn những ngôi cổ núi.
Đi trăm bước, mở ra, và thứ nhìn thấy cỗ đỏ tươi.
1
Tôi Thích Nguyệt B/án, vì vào ngày Rằm tháng Bảy nên được đặt B/án".
Khi khó sinh, vốn dĩ đã x/á/c mạng.
Bà đỡ nói phụ nữ vì khó oán rất nặng, x/á/c mạng lại hung hiểm vô cùng.
Bà bảo dùng liệm x/á/c mẹ, đem đặt tạm ở nghĩa trang làng bên ngoài.
Nào giữa đêm khuya, đã tự mình bò khỏi bụng mẹ.
Người trông coi nghĩa trang nghe thấy tiếng trẻ con khóc sợ đến tỉnh cả rư/ợu. Ông ấy cứ ngỡ mình gặp m/a.
Cha con thứ nên r/un r/ẩy gọi:
“Vợ Tư oan đầu, n/ợ chủ, đâu làm gì với đâu!”
“Cô đừng dọa tôi... Cùng thêm cho ít mã nữa được mà.”
Thế bao nhiêu mã ích gì, tiếng khóc trẻ con ngày lớn hơn.
Chú ngẫm nghĩ hồi.
“Hay Tư chưa ch*t?”
Ông vội nắp ra, và nhìn thấy nằm gi/ữa ch/ân cả đầy rốn còn chưa c/ắt.
“X/á/c con???”
Chú gi/ật mình hãi, kịp ôm mà lập tức cầm lồng chạy làng tin.
“Chú Tư, Tư! Mau mở cửa!”
“Vợ rồi!”
Cha và bà nội đang chuẩn bị tang cho nhà đông đến phúng viếng.
Vừa nghe thấy tiếng tin ngoài cửa, đều sợ đến dựng tóc gáy.
“Tộc anh nói gì vậy? Vợ cách đây mấy canh giờ, đưa đến nghĩa trang đấy!”
“Đúng đó, uống say à? Người sao thể con được?”
“Khoan Người ta nói ngày Rằm tháng Bảy q/uỷ mở, bên ngoài liệu phải m/a giả dạng không?”
Lời đều cảm thấy lý.
Cha r/un r/ẩy hỏi:
“Tộc phải con tin anh, nhưng anh nói thử đi, làm sao chứng minh anh chứ phải m/a?”
Chú gi/ận dữ quát lớn:
“Bọn Năm mày bốn tuổi rơi xuống hố phân, phải anh đây qua lôi mày Nếu này mày còn đang ăn phân đó đấy!”
“Chuyện lớn thế này, thể mấy sao?”
“Vợ thực sự đã con rồi!”
Cha nghe vậy, sắc mặt đôi chút, nhưng vẫn lo lắng hỏi:
“Vậy... vậy còn sống không?”
Chú khó đáp:
“Mẹ đứa chắc còn, nhưng đứa trẻ, khóc rất khỏe.”
“Mau xem thử!”
Người làng nghe tin "x/á/c con" tò mò.
Mười mấy cầm lồng, bó đuốc, kéo nhau đến nghĩa trang.
Lúc này, đã kiệt sức, bản năng tìm hơi ấm nên bò lại gần bà.
Khi đám mở nắp họ thấy đang bú sữa mình.
Mẹ trợn tròn mắt, như thể nhắm mắt.
Bà nội lập tức lên.
“Đúng rồi, cứ tưởng con chứ!”
Bà vội nhắm cho tôi:
“Con cứ tâm, ta sẽ nuôi đứa trẻ này nên người.”
Cha quỳ xuống trước dập liên tục:
“Em đây đứa con em liều mạng ra. hứa sẽ nuôi nấng khôn lớn, cả đời này anh sẽ lấy Em cứ tâm mà đi.”
Lúc ấy, nhắm lại.