Tôi và Kiều Mặc nhau, sắc đứa nào đứa tối sầm.
Thứ đang nhập người là q/uỷ mà q/uỷ.
Trông ấy, như là đang loại thuật đ/ộc nào hơn.
Lâm Ngữ khóc, lau mắt đứng dậy:
“Thứ á/c q/uỷ đáng ch*t!”
“Ngươi muốn nhập nhập người Lục Linh Châu ấy, b/ắt n/ạt Lam Lam gì!”
“Đừng sợ nhé Lam mình c/ứu đây!”
Nói rồi túi áo ra, rồi lấy cái túi vải nhỏ với gương thận trọng.
Sau lấy từ trong túi vải, ba củ tỏi?
Tỏi á?
Cô c/ắt đầu củ như đang nâng vật, rồi chọn hai tép lớn nhất.
Sau khí xuống điền, rồi hô lớn và cầm hai củ Lam:
“Thứ yêu nghiệt kia, hãy xem đây!”
Củ đầu sau rơi xuống đất.
Chà, ném đầu khá đấy, vừa là biết đã từng tập.
Nhưng mà, nàng lại thứ này gì ta?
Đôi mắt bồ câu đẹp của Lam lóe chút bối rối.
Kiều Mặc khẽ khóe miệng, khuôn khó nói lời:
“Gì mời ấy ăn há cảo à?”
“Có rồi, giờ lượt giấm không?”
Tôi hiểu pháp thuật trừ m/a của phương Tây đều thoát tục tươi như sao?
Lâm Ngữ mắt, đôi mắt lộ vẻ ng/u xuẩn trong veo:
“Quái lạ, sao phản ứng gì nhỉ?”
Ba người gồm tôi và Tống Phi Kiều Mặc ngơ ngác nhau, hiểu Lam nên phản ứng như thế nào.
Lâm Ngữ cắn môi, thái độ tràn sự trang trọng mà nay từng có:
“Xem con q/uỷ ngươi tí đạo đấy, nếu đã như vậy, đừng ép tay nh/ẫn!”
Sắp chiêu rồi!
Ba đứa chúng tôi nín thở, ngẩng đầu chăm chú ngữ Đồng.
Trong lòng tôi chút mong chờ, sao tôi từng xem Harry Potter và tể của những chiếc nhẫn.
Các pháp sư trừ m/a của phương Tây đã tay đều đùng đùng tia lửa b/ắn tứa vô cùng mãn nhãn.
Kiều Mặc hơi căng thẳng, kìm bấu cánh tay tôi.
Lâm Ngữ tay ng/ực, ngửa về sau, thế nữ chiến binh đẹp hình.
“Thứ yêu nghiệt, hãy nhận lấy sự trừng ph/ạt của ánh sáng từ trời đi!”
Chân lùi về sau bước, hai cánh tay rồi lại thu về.
Hai bàn tay nhau qua lại giữa khá với mấy nhảy ngoài quảng trường cửa tôi.
Sau ba lần như vậy, thẳng về phía trước, tay giơ cao, rồi lớn giọng gào:
“Hỡi thần linh, xin hãy ban cho con mạnh!”
Cô giơ tay thật cao, rồi bỗng cầm cây thánh giá chữ thập bạc sáng láng.
Kiều Mặc ngơ tròn mắt, miệng há hốc:
“Nàng, nàng tiên nhỏ Balabala*?”
*Nàng tiên nhỏ Balabala: phim hoạt nổi tiếng những năm 2000.
Tôi hơi ngây nhưng tận đáy lòng chút kỳ vọng.
“Đừng ồn sắp rồi.”
Lâm Ngữ nhích, chúng tôi dám động đậy.
Nhưng lại cử động.
Cô há miệng thét lên, rồi nhảy xuống từ trên trần nhà, chạm đất, sau đưa tay túm lấy chân Ngữ thật nhanh.
“Á!”
Lâm Ngữ bị nên thăng sau ngã ngửa xuống đất.
Thẩm Lam Ngữ xông khỏi cửa, như thể ngay mắt chúng tôi chỉ trong nhịp thở.
Tống Phi Phi há hốc miệng, thẫn thờ nói:
“Sức rồi.”
Tôi vỗ thật đùi, rồi chân chạy:
“Má, đuổi chờ chi!”