Anh xoay người che mắt tôi, từng bước đi ra khỏi từ đường. Vừa gi*t người xong, anh giẫm lên x/á/c ch*t mà bước, khí thế lạnh lẽo khiến đám đông không khỏi lùi lại dù anh chưa hề nổi gi/ận. Dưới ánh trăng đêm, anh ôm tôi tiến về phía trước.
Tôi liếc nhìn qua bờ vai anh — trong ánh nguyệt, những lão nhân tóc bạc da mồi, già nua lụm cụm, ánh mắt đều co rúm lại như mắt rắn.
Anh là tộc trưởng, sống trong ngôi nhà đ/á trên đỉnh đồi cao nhất làng. Khi đặt tôi xuống giường, gương mặt anh thoáng hiện nét đ/au đớn. Anh áp má lên bụng tôi, bàn tay xoa nhẹ:
“Không làm vậy, anh chẳng có lý do nào để đưa em về đây.”
Có lẽ cảm nhận được anh, đứa bé vốn cựa quậy liên tục sau khi bị lão quái vật kia liếm giờ dần nằm yên. Anh mỉm cười ấm áp, đắp chăn cho tôi:
“Đợi thêm ít lâu, anh sẽ tìm cách đưa em đi. Lúc đó đừng nghĩ đến anh nữa, xử lý xong việc trong làng, anh sẽ tìm em.”
“Bọn họ… không phải người sao?” Tôi nhớ lại cảnh lão quái trườn trên mái nhà, phun đ/ộc khí, cái lưỡi dài ngoẵng như thằn lằn săn mồi, tim vẫn đ/ập dồn dập. Anh bảo tôi đi trước, vậy còn anh thì sao?
Anh vuốt má tôi, định nói gì đó thì giọng một lão già vang lên ngoài cửa:
“Tộc trưởng!”
Giọng lão đầy kính sợ, hẳn vì vừa bị anh lập uy bằng m/áu.
Anh nhíu mày, cúi sát tai tôi thì thầm:
“Em vốn không yếu đuối. Ở đây bọn họ không dám vào, đừng sợ. Ngủ đi.”
Anh đứng dậy, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Bỗng như không kìm được, anh cúi xuống hôn tôi.
Vốn chỉ định lướt nhẹ, nhưng mấy tháng xa cách khiến nụ hôn bỗng trở nên sâu nặng. Anh cắn khẽ môi tôi, giọng khàn vì gi/ận:
“Dám không nghe lời!”
Tôi khẽ kêu đ/au, anh vội dịu lại, đầu lưỡi khẽ liếm an ủi. Mãi đến khi tiếng gọi bên ngoài vang lên lần nữa, anh mới miễn cưỡng buông ra.
Tôi nép sau cửa nhìn tr/ộm — anh tay nắm cung dài, ánh mắt lạnh băng nhìn đám tộc lão. Chúng chẳng còn chút bất kính như lúc ở cổng làng, chỉ biết cung kính thi lễ, ánh mắt sợ hãi dán ch/ặt vào cây cung trong tay anh, rồi xếp hàng hai bên nhường đường.
Anh nói nơi này an toàn, nhưng sau chuyện lão quái vật kia, tôi làm sao ngủ yên? May mà trong phòng vẫn còn hơi thở quen thuộc của anh, tôi thấy an tâm hơn. Đến gần sáng, anh mới trở về, người phủ đầy sương. Thấy tôi, anh mỉm cười, thở phào, rồi xoa bụng tôi:
“Anh canh cho, ngủ đi.”
Tôi muốn hỏi, nhưng cơn buồn ngủ của người mang th/ai đã tràn đến. Trên giường vẫn còn hơi ấm của anh, tôi ôm chăn, hít một hơi sâu rồi thiếp đi.
Tỉnh dậy thì trời đã xế chiều. Tiếng mài d/ao đều đặn vọng từ sân. Bước ra, tôi thấy anh đang mài lưỡi đ/á mỏng trên phiến đ/á. Chưa kịp quay lại, anh đã biết tôi thức, ngoảnh đầu cười:
“Chút nữa ăn cơm.”
Lúc ấy tôi mới để ý bếp đ/á ngoài sân đã đỏ lửa, cơm đang sôi sùng sục.