Ánh Ban Mai

Chương 6

02/10/2025 17:56

Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc là thời gian hoạt động tự do của các khách mời.

Chúng tôi sẽ cùng nhau nấu một bữa ăn.

Tay phải của Mục Trạch từng bị thương nên không thể nấu nướng.

Lương An từ nhỏ đã là công tử nhà giàu cũng chẳng biết nấu ăn.

Bùi Ngữ Sinh là thiếu niên thiên tài không có năng lực tự chăm sóc, giúp mang bát đĩa đã là rất tốt rồi.

Thế nên tôi xắn tay áo lên, định đeo tạp dề vào để nấu ăn.

Không ngờ chiếc tạp dề đã được Bùi Ngữ Sinh đeo sẵn.

"Triều Hân, em đã biết nấu ăn rồi."

"Em có thể chăm sóc cho anh."

Thiếu niên ngốc nghếch ngày xưa đến giường còn không biết dọn, giờ đã học được cả nấu ăn.

Tôi sợ cậu ấy làm đ/au chính mình, muốn giúp đỡ.

Nhưng bị cậu ấy cương quyết đuổi ra khỏi bếp.

Vị tổng tài quyết đoán trên các chương trình tin tức, lại dùng đôi mắt c/ầu x/in như chó con giống hệt sáu năm trước nhìn tôi, ai mà cầm lòng được chứ?

Mục Trạch tiến lại gần.

"Tin cậu ấy đi, giờ cậu ấy nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp, sắp xếp phòng ốc, lái xe đều tự làm cả rồi, đến một bảo mẫu hay tài xế cũng không có."

"Tôi đã nếm thử đồ cậu ấy nấu, đúng là tuyệt cú mèo."

Cậu ấy giơ ngón cái lên.

Cậu có biết câu nói năm xưa 'gh/ét người không biết chăm sóc chính mình, đừng liên lạc nữa' đã tổn thương cậu ấy thế nào không?

Lương An lại khịt mũi lạnh lùng.

"Lớn lắm à?"

"Biết không Bách Triều Hân."

"Cậu đã biến một đứa trẻ chỉ biết đến chương trình máy tính thành một bảo mẫu đa năng, tội của cậu lớn lắm đấy."

"May mà tôi không bị cậu tẩy n/ão, biết rõ mọi lỗi lầm đều thuộc về cậu."

Tôi không ngờ lời thoái thác tùy tiện năm xưa lại gây ra hậu quả này.

"Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của tôi."

"Cậu nên gh/ét tôi."

Tai Lương An ửng đỏ.

"Ai mà gh/ét cậu chứ, nếu không phải cậu xuất hiện, tôi còn chẳng nhớ có người như cậu tồn tại."

[Sao cảm giác Lương An hơi tsundere thế nhỉ.]

[Đừng có nói bậy, Lương An của chúng tôi chỉ đang gh/ét cái tên đạo đức giả đang câu view thôi.]

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Xuân Vô Tận

Chương 16
Sau khi gieo mình xuống lầu thành, ta trọng sinh, quay trở lại ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta vào hố nước dơ, ánh mắt tràn đầy chán gh/ét: “Đừng chạm vào cô, ngươi khiến cô vương thấy gh/ê t/ởm.” Đời trước, ta cõng Tiêu Trạch trọng thương ra khỏi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, gả làm Thái tử phi. Ta đem lòng yêu hắn đến tận xươ/ng tủy, mà hắn lại chán gh/ét ta đến tận xươ/ng tủy. Ngày đại hôn thứ ba, hắn đã lập trắc phi để làm nh/ục ta. Về sau, quốc phá gia vo/ng, hắn bỏ mặc ta, dẫn trắc phi chạy trốn. Khi ấy ta mới hiểu, lòng hắn vốn là băng lạnh, dù có sưởi thế nào cũng chẳng ấm nổi — nhưng mọi sự đều đã muộn. Ta chỉ có thể mang h/ận, gieo mình từ thành cao xuống. Kiếp này... Nhìn Tiêu Trạch bị thương nặng, vẫn lạnh lùng đẩy ta ra, không cho lại gần, ta chỉ khẽ cười lạnh. Đã vậy, ngươi cứ ở đây mà chờ ch*t đi. #BERE
Cổ trang
Cung Đấu
Gia Đình
5.36 K
Thế thân Chương 22