Mặc Lê

Chương 10

13/06/2025 12:13

Hôm nay, Q/uỷ bất ngờ mang tích về.

Chiếc áo sơ đen yêu loang lổ vết rá/ch, dưới vải tơi lộ vài vết đang rỉ đen nhánh.

Trên cổ có một vết xước chéo, từ đó thấm dịch hắc ám.

Tôi kinh hãi thốt lên:

"Anh mười đạo sĩ đ/á/nh à?"

"...Tôi dù sao Q/uỷ Vương, tưởng tượng cô có phong phú hơn đấy."

Anh thản nhiên ngồi dậy.

"Khoảng ba mươi tên, đó có hai trưởng lão tộc."

"Dù sao lũ được lớn lên, chẳng tiến bộ nào."

"Chà..."

Tiếng chê bai này nghe ẩn chứa nhiều đớn hơn mỉa mai.

Hóa q/uỷ biết đ/au.

Tôi đảo anh:

"Anh à? Ngồi thiền gì đó chứ?"

Anh liếc một cái:

"Cô xem phim truyền hình nhiều quá rồi."

"Q/uỷ nhẹ có tự lành, nhưng trọng vẫn phải dùng th/uốc."

"Hiện tại Q/uỷ Môn Quan đóng, về dược liệu."

"Nghĩ nghĩ đều lỗi cô cả."

Này.

Tôi nghĩ lâu, đành hộp c/ứu ra:

"Vết dùng dương chữa được không?"

"Hay nhóm ba con q/uỷ Nếu thấy x/ấu hổ muốn thì..."

"Không cần."

Anh đột ngột nắm tôi.

Đôi mỏng cong lên:

"Dương cô có thương."

"Không tin thử xem."

Cái gì cơ?

Tôi cảnh giác:

"Anh cố dụ tiết lộ dương phản công đúng không?"

"Bản thân cô mang mệnh dương thịnh cần phải được giải tỏa, thuê nhà m/a gì?"

Lão Q/uỷ nhún vai, hai gối đầu nằm ườn trên giường.

"Tôi vô sự."

"Chỉ vết lành, rỉ, chức năng giảm thôi."

"Người ảnh đâu phải tôi."

Tôi cầm nhiệt kế lên.

Quả nhiên nhiệt độ phòng ngủ tăng 2°C!

Tôi vội ngồi chồm túc kiểm tra các vết thương:

"Sửa điều hòa... à không, dùng dương chữa thế nào?"

Nụ đậm:

"Trong lòng nghĩ 'tôi muốn vận dụng dương khí', sau đó chạm vào vết thương."

Sao có giác khoái trái thế nhỉ.

Tôi nửa tin nửa ngờ thử theo.

Kéo áo rá/ch ra, đầu ngón chạm nhẹ vết nhỏ bằng móng trên bụng.

Ngay lập tức, ánh sáng trắng lên.

Vết thật sự biến mất.

Khá thú vị đấy.

Tôi như đang chơi trò dọn ráy lướt khắp Q/uỷ Vương.

Chẳng chốc trở thành phiên bản hoàn toàn mới.

Luồng tan biến.

Cảm giác này rất kỳ diệu, thậm chí mang quen mơ hồ.

Tựa như lần sốt cao thuở nhỏ, dù bò lê tuyết vẫn hạ nhiệt.

Tưởng chừng sắp ch*t, đến khi vô tình trườn tảng băng cứng ngắc.

Cảm giác tan khi ấy... y hệt lúc này...

"Cô định ngồi đến khi nào?"

Trán ngón buốt búng nhẹ, gi/ật mình tỉnh táo.

Ánh Q/uỷ liếc xuống, nở nụ nửa miệng tôi.

"Xem cô mới kẻ thừa q/uỷ muốn hút cạn ta đến x/á/c sao?"

Tôi ngơ ngác mình.

Thì lúc tinh thần phiêu tự hành động.

Đang chơi trò Fruit Ninja trên ng/ực ta rồi.

Tôi ngang nhiên bạch:

"Cho nhiều dương hút quà ơn có sao?"

Không những hút, phải nằm sấp hút.

Tôi lè lưỡi mặt q/uỷ, úp mặt vào khoảng mềm mại giá.

Lão Q/uỷ ngăn cản.

Bàn lớn khẽ đặt sau gáy tôi.

Lồng ng/ực rung tiếng nhẹ vương bên tai.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm