Tôi vội vàng chấp nhận lời mời kết bạn của anh ta rồi hỏi: 【Sao anh lại nói thế?】
【Tối nay, cô có nghe thấy tiếng chó sủa ở tầng ba không?】
Ừ nhỉ.
Tôi chợt nhớ ra.
Chị gái tầng ba nuôi một con husky. Giống husky vốn hiếu động, bẩm sinh đã ồn ào nên thường xuyên nghe thấy tiếng chó sủa vào lúc nửa đêm.
Tôi cố nhớ lại kỹ hơn thì phát hiện tối nay đúng là chẳng nghe thấy tiếng nó.
Tôi tiếp tục nhắn: 【Hay là nó ngủ rồi?】
【Vừa rồi sấm chớp lớn như vậy, hơn nữa tai chó rất nhạy nó chắc chắn đã tỉnh dậy rồi.】
Đúng vậy mấy tiếng sấm vừa rồi rất to dù đã đóng ch/ặt cửa sổ nhưng tôi vẫn còn gi/ật mình.
Vậy mà con chó ở tầng ba vẫn không sủa lấy một tiếng.
【Vậy ý anh là sao?】
Bên kia hiện chữ "đang nhập", một lúc sau, anh ta gửi tin: 【Có lẽ... chính là điều cô đang nghĩ đấy.】
Nghe vậy, tôi dựng cả tóc gáy.
Điều tôi đang nghĩ.
Con chó tầng ba...
Lẽ nào thật sự có kẻ gi*t người lọt vào tòa nhà này?
Không thể nào.
【Chúng ta báo cảnh sát đi.】
Vừa gõ xong câu này thì một tia chớp lại lóe lên tiếp theo là tiếng sấm ầm vang.
Sau khi tiếng sấm vừa vang lên qua lớp kính của cửa sổ thoáng vọng vào hai tiếng chó sủa.
Tôi vội mở cửa sổ.
Trong tiếng mưa rả rích, tôi nghe rõ tiếng chó sủa.
Lại một phen hú vía.
Tôi lau vội mồ hôi lạnh trên trán.
【Anh nghe đi, chó tầng ba sủa rồi, có khi tiếng sấm lúc đầu chưa đ/á/nh thức nó, giờ nó mới tỉnh, anh nghe thấy không?】
502: 【Nghe thấy rồi, nhưng cô vẫn cẩn thận đấy, tôi vẫn cảm thấy đêm nay không ổn, cô kiểm tra lại cửa nẻo đóng chưa, tôi sẽ quan sát thêm, có gì liên lạc sau.】
【OK.】 Tôi đáp lại.
Anh ta nhắc nhở thật đúng lúc.
Bảo tôi kiểm tra lại cửa nẻo trước khi ngủ.
Tôi liếc nhìn cửa ra vào, cửa đã đóng nhưng để cho chắc chắn hơn thì tôi định khiêng chiếc
bàn vuông nhỏ để chặn ở đó, cố gắng vượt qua đêm nay đã.
Tôi lặng lẽ bước đến cửa, trời đang mưa bão, bên ngoài gió lớn mưa to, gió lạnh ùa vào từng đợt.
Một cơn gió cuốn qua, luồn qua khe cửa sổ và cửa ra vào phát ra tiếng "rít rít".
Tôi đứng trước cửa, gió lạnh từ hai khe cửa tràn vào khiến mắt cá chân tôi buốt giá.
Khoan đã.
Sao gió lại chỉ thổi vào hai bên khe cửa?
Tôi dịch chân sang hai bên cửa, rồi từ từ trở lại giữa cánh cửa.
Quả nhiên, gió đúng là tràn vào từ hai bên.
Rất nhanh.
Tôi nhận ra, có người đang đứng ở bên ngoài cửa.
Nhưng tôi nhìn qua mắt mèo mãi vẫn không thấy gì.
Đèn hành lang không sáng ngoài ánh đèn xanh le lói thì không có ai đứng trước cửa tôi.
Vậy thì… người kia đang...
Tôi khẽ nằm sấp xuống.
Phía bên kia khe cửa trong bóng tối.
Có một người, đang nằm sát dưới cửa nhà tôi.