Giang Từ không lòng, kiên trì đem kẹo cho ngày.
Tính của rạng vui vẻ, hoàn toàn trái ngược với đầy ám và trầm lặng.
Cậu nào cả đám quanh.
Cậu bám không biết x ấ ổ, nói thấy “ngầu,” làm thân với tôi.
Đứng bên cạnh ấy, giác được chú ý là mình.
Cuối cùng sẵn sàng nghe nói.
Trên này, cuối cùng quan tâm tôi.
Tôi bối rối, cố tỏ vẻ thờ ơ, trong lòng thì cả thảm cỏ dại lên cuồn cuộn.
Có ánh nắng, sương mai, dần trở nên rực rỡ đầy màu.
Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất.
Tôi xem Từ sự c/ứu rỗi của mình, lại không rằng, ánh mặt sẽ không chiếu mãi vào người.
Giang Từ nhanh chóng thấy chán, và bắt k ó ị nào bám theo.
“Hứa thể tránh xa mình không? dễ i ể l m lắm, rồi lỡ mình còn quen gái sao đây?”
Bạn bè xung quanh cười lên.
“Giang Từ, g ố à? không nhìn ra sao? Hứa Du đó!”
Giang Từ ngạc nhiên: “Thật sao? Hứa mình à?”
Mặt đỏ bừng, không phủ nhận.
Đúng vậy, ấy.
Tôi Từ.
Thích bá đạo b ắ t bỏ t ố c, việc đều mang kẹo cho những buổi đưa đi khắp phố sau giờ kể cho nghe nơi nào cảnh đẹp nhất.
Thích điệu tĩnh, tự tin để tôi.
“Hứa đẹp thật đấy.”
Đó là lần được khác chắc chắn ngợi vậy.
Vì Từ, không còn bỏ nữa, thậm bắt mong chờ từng trường.
Tôi Từ, v ụ g v ề, không biết phải làm sao cho đúng.
Tôi gật mạnh.
“Đúng vậy, Từ, cậu.”
Giữa cười rộn rã của các Từ nhún vai, cười bất cần.
“Nhưng mình không đâu, Hứa Du.”
Giang Từ thẳng thừng từ chối tôi.