Sau cuộc nói chuyện không vui với ông nội Cố, ông ấy không còn can thiệp vào chuyện của chúng tôi nữa.
Tôi chỉ nhớ trước khi rời đi, vệ sĩ bên cạnh ông hỏi: “Cứ để cậu ấy đi như vậy sao?”
Ông nội Cố cười khẩy: “Bọn nó không lâu dài được đâu.”
Quả nhiên ông đã đúng.
Tôi và Cố Yến yêu nhau được một năm, trong khoảng thời gian đó không có vấn đề gì phát sinh, cho đến hôm nay.
Sáng sớm, Cố Yến bảo tôi là chi nhánh công ty có việc cần đi công tác, anh rời nhà ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn.
Trưa nay, một số lạ gửi cho tôi bức ảnh Cố Yến đang ngồi trong nhà hàng Tây cùng một người phụ nữ.
Trong ảnh, Cố Yến cười rất tươi.
Nụ cười như thế vốn chỉ thuộc về riêng tôi.
Đầu óc tôi rối bời, lý trí còn sót lại thì thào bảo tôi phải tin tưởng Cố Yến, anh ấy không phải người như thế, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được những suy nghĩ hỗn lo/ạn.
Cuối cùng, tôi không nhịn được mà gọi điện cho Cố Yến.
Điện thoại được bắt máy ngay lập tức, giọng nói lạnh lùng của Cố Yến vang lên:
“Bé yêu, có chuyện gì sao?”
Tôi hỏi anh ấy:
“Nhớ anh rồi, khi nào anh về vậy?”
Anh ấy khẽ cười:
“Còn một thời gian nữa, anh sẽ cố về sớm.”
“Việc công ty khó giải quyết đến thế sao?”
Giọng Cố Yến đột nhiên ngập ngừng:
“Ừ, lần này có vấn đề hơi lớn.”
Tay tôi run lên không kiểm soát, nhưng giọng nói vẫn giữ được vẻ bình thản:
“Anh ăn trưa chưa?”
Thấy tôi không hỏi thêm về công ty, Cố Yến thở phào nhẹ nhõm:
“Đang ăn.”
“Một mình à?”
“Ừ, ăn ở căng tin công ty.”
Cúp máy xong, tôi ngồi bất động trong phòng khách, đầu óc trống rỗng.
Cố Yến đã nói dối tôi.
Nếu chỉ là đồng nghiệp bình thường, anh ấy không cần phải giấu giếm.
Tôi không kìm được suy nghĩ:
Chả lẽ Cố Yến đã thích người khác? Anh ấy không cần tôi nữa? Anh ấy không còn thuộc về tôi?
Cảm giác khủng hoảng bao trùm, cổ họng tôi như bị bóp nghẹt bởi bàn tay vô hình, tôi không thở nổi, trong đầu vang lên giọng nói:
“Chỉ cần Cố Yến ch*t đi, anh ấy sẽ mãi yêu mình, không bị ai cư/ớp mất, sẽ mãi thuộc về mình, chỉ cần anh ấy ch*t.”
Khi tỉnh táo lại, tay tôi đã cầm con d/ao phay.
Chớp mắt, tôi thấy khuôn mặt đầy m/áu của Từ Nghị, ông ta nhe răng cười nhạo:
“Xem đi, con vẫn mang dòng m/áu của bố, con giống hệt bố mà.”
'Choang' một tiếng, d/ao rơi xuống đất, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi.
Tôi chợt nhận ra, lúc nãy mình thực sự muốn gi*t Cố Yến.