Tôi chợt tỉnh lại, vội vàng thẳng vào nội. Trong lòng dâng lên bực suýt nữa bị lão già lừa chuyển chủ đề.
Ông khẽ cười, gõ tẩu th/uốc cho rơi lớp tro tàn. "Mười trước, ta bắt được Nô tham ăn. Lúc đó cháu và bé còn nhỏ, chắc chẳng còn gì. 'Thỏ tinh ba hang', Giao vốn hang ổ xuể. Nếu có Nô dẫn đường, muốn tới sào huyệt còn khó hơn lên trời."
"Ây, lúc đó đành liều. Nô oan h/ồn, âm khí quá chỉ có thân thể chị gái cháu mới chứa được nó. Bởi vậy ta mới che kín cả nhà, bởi Nô q/uỷ thể xúc với ánh sáng."
"Trước thường đ/á/nh cháu, vì cháu. Thân thể cháu âm khí trùng trùng, nắng hàng ngày thì sớm tật ch*t rồi! Sữa dê 'Âm', cho chị gái tắm nhưng chất để nuôi Nô. Giao long giữ của, cháu dám đồ nó, tất nhiên phải cách b/áo th/ù."
Tim tôi đ/ập thình vừa định cất thì bị ngắt lời. "Cứ nghe hết đã. Nô bản tính ưa dối hại người, chị cháu thì tính tình thuần hậu. bên chung thể x/á/c, bao qua hòa làm một. Bởi chị cháu cháu đừng tin chữ nào!"
Vừa kinh vừa phẫn đầu óc tôi rối cháo loãng. Chuyện này thật thể tin chị gái trong người lại có q/uỷ?
Đột nhiên, tôi lại hôm ở miếu, dường phát hiện điểm vô trong nội. "Không đúng! Thế với thì thích Ông có do gì để lừa Hơn cháu nghe xong chắc sẽ chị, sợ cháu bỏ sao?"
Ông nheo ánh đầy châm chọc. "Đồ Bà làm nghề gì? Trừ tà bắt q/uỷ! ta chị cháu trong người có Nô? Thì q/uỷ đó còn sống nổi Muốn c/ứu cháu ra, đương nhiên thể để biết..."
"Còn về chị cháu, cháu tin Nó tuyệt sẽ đồng ý bỏ với cháu đâu. Đi đâu ki/ếm được chỗ vừa có có ở, lại phải ngoài làm việc nữa..."