Sau khi chuyển trường, Triệu Chi Hành đang dần thay đổi theo hướng tốt hơn.
Những nơi hỗn lo/ạn không còn lui tới, cũng lâu rồi không đ/á/nh nhau với ai.
Vì thế, tôi chưa từng nghĩ sự ngoan ngoãn của Triệu Chi Hành chỉ là giả tạo.
Trong một buổi tiệc rư/ợu, có người nói với tôi: "Thằng cháu trai của anh không đơn giản đâu."
"Lần trước ở hộp đêm, anh c/ứu một nữ phục vụ, còn nhớ không?"
Tôi nhớ lại, quả thật có chuyện đó.
Cô phục vụ đó có đôi mắt rất giống Triệu Dung, bị một ông lớn để ý tới nhưng không chịu theo, tôi bèn tùy ý giúp một tay, đưa cô ấy ra ngoài.
Cô gái đó còn đến công ty tìm tôi vài lần, nói muốn cảm ơn nhưng tôi đều từ chối khéo.
Sau vài ngày, cô gái ấy biến mất.
"Thằng cháu trai của anh đã tìm đến cô gái đó, không biết dùng th/ủ đo/ạn gì mà ép cô gái đó phải rời khỏi thành phố ngay."
Tôi cười, không mấy tin tưởng.
Nhưng vẫn nói với trợ lý Tề: "Cậu điều tra thử, không cần báo kết quả cho tôi... nếu quả thật có chuyện đó, hãy bồi thường cho cô ấy hết mức có thể."
Tự lừa dối bản thân mà nghĩ, họ đang lừa tôi thôi, Triệu Chi Hành chỉ là học sinh cấp ba, có th/ủ đo/ạn gì chứ?
Tối hôm đó về nhà, Triệu Chi Hành đang ngồi trên giường tôi, ôm quyển sách đỏ rực, chăm chú đọc.
Đó là cuốn "Luật Hình sự" tôi m/ua cho cậu ấy sau khi biết cậu ấy giỏi về... tiệt đường sinh sản của người khác.
Nhìn thấy tôi, Triệu Chi Hành ngẩng đầu cười: "Cậu ạ, cậu về rồi."
Triệu Chi Hành rất hay đeo bám, lúc nào cũng thích ngủ cùng tôi.
Trước đây tôi tưởng cậu ấy thiếu cảm giác an toàn, nhưng tối nay nghe lời đồn đại của người khác, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó kỳ quặc.
Tôi nhìn đôi chân dài trần dưới chiếc áo sơ mi trắng của cậu ấy, hơi đ/au đầu: "Cháu mặc cái quần vào được không?"
Lại liếc nhìn chiếc áo sơ mi trên người cậu ấy, đầu càng đ/au hơn: "Cái áo sơ mi cháu đang mặc là của cậu phải không?"
Lại còn là chiếc tôi thường mặc nữa.
Triệu Chi Hành gật đầu, vén áo lên cho tôi xem: "Thực ra đồ lót cũng là của cậu á."
Thái dương tôi nhảy gi/ật, sao lại có thể bất cẩn đến vậy?
"Ai cho cháu mặc đồ của cậu? Cởi ra ngay!"
Tôi với cậu ấy còn chưa thân thiết đến mức có thể dùng chung đồ lót.
Cha con ruột cũng chẳng dùng chung một chiếc chứ!
Triệu Chi Hành sững sờ, cúi đầu nói khẽ: "Cháu xin lỗi, quần áo của cháu giặt hết rồi, không còn bộ nào sạch nên cháu đành mặc..."