Hôm sau lại ty, sếp gọi vào phòng.
Ông ấy tươi nói: "Tiểu Đường này, chương trình livestream tình cảm đang hot lắm, bị đi tham gia với tư cách khách mời đặc biệt nhé."
Kết khi bắt hình.
Tôi phát hiện nhân được mời vấn kỳ lại chính Chu Ninh Vy và Lăng Chu.
Kể buổi vấn hôm đó.
Tin tức đính hôn họ lên top trending một cách ầm ĩ.
Thế nên mới tiết mục đẩy sức nóng.
Fan hâm m/ộ trong bình luận đều phấn khích đi/ên đảo.
"Cùng trải giai đoạn khăn, giờ nhau trên cao, tình yêu cổ tích!"
"Nghe ty nhà họ Chu sắp phá sản, may nhờ tập đoàn thị giúp đỡ mới sinh."
"CP mạnh, ship được!"
Tôi lướt nhanh tắt mục bình luận.
Dẫn chương trình Đóa kịch bản trò với tôi:
"Nếu khơi được khoảng gian hai bên nhau đốc và hôn thê, chắn chương trình sẽ tung."
Cây bút trong tay siết ch/ặt, gật đồng ý.
Hai ấy từng chi tiết.
Tôi rõ hơn ai hết.
Nhưng thể ra.
Chu Ninh Vy giờ dựa vào ng/uồn lực nhà họ thành ngôi sao A đình đám.
Chương trình bắt đầu, livestream triệu lượt xem.
Dưới ánh đèn sân khấu, nghe Đóa hỏi:
"Nghe đốc và Ninh Vy đang bàn rồi, biết hai thể chia sẻ tình yêu mình được ạ?"
Chu Ninh Vy nhìn nở nụ ngọt ngào:
"Những lời gièm pha h/ãm ấy, chưa từng tin."
"Bời trong tôi, Lăng Chu luôn yêu nhất."
Ánh chị đẫm sắc thái mến.
Hứa Lăng Chu cúi mắt: "...Nói dối."
"Khi mới bị m/ù, cô chán gh/ét thế nào, cô quên sao?"
Chu Ninh Vy khựng lại.
Mắt chị về lóe lên sự hung hăng.
Nhưng trước ống kính, chị vẫn gượng cười: "Em nhớ rõ nữa."
"Có lẽ vì tình cảm chúng ngày càng sâu đậm, chỉ nhớ những khi ngọt ngào chúng thôi."
Tôi nhìn bình luận realtime sau.
Cả màn hình toàn "ngọt ngào trời”.
Buông kịch bản, nắm ch/ặt mic Lăng Chu:
"Góc nhìn hai sự khác biệt, phải chăng ẩn tình trong đó? thể kể thêm về trình thấu hiểu nhau không?"
Tôi tưởng sẽ im lặng.
Nhưng sau phút ngập Lăng Chu vẫn mở lời:
"Thời gian mất thị lực, chán nản, oán cả thế gian, thiết ai."
"Mà cô ấy bận rộn tăm mặt mày vẫn tranh thủ gian chăm tôi. Có hôm bận cuồ/ng, nồi trên bếp sôi sùng sục cô ấy m/ua muối quên tắt lửa luôn."
"Khi nhà bếp ch/áy rồi."
Cổ họng nghẹn đắng.
Thoáng chốc, hơi nóng lửa ấy ùa về.
Tôi lôi Lăng Chu ra khỏi phòng ngập khói.
Túm cổ một rõ đ/au: muốn ch*t à?"
Toàn thân run bần bật.
Anh cãi lại mọi khi.
Sau lâu im ắng, khản đặc hỏi:
"Anh ch*t đi còn phải tốt hay sao? Với cũng giải thoát mà?"
Chính khoảnh khắc ấy.
Tôi chợt nhận ra.
Chàng tử kiêu ngạo nhà họ ngày giờ chỉ chú g/ãy chân đang ra vẻ thôi.
Tôi thở đẩy vào phòng.
Bức tường bị lửa liếm còn loang lổ đen.
Từng chiếc cúc áo được cởi thì thào:
"Tối nay cơm ăn, đền đi."
Anh lờ mờ hiểu ý: "Em kỹ..."
Câu dở dang bị nuốt chửng bởi nụ hôn cuồ/ng nhiệt tôi.
"Hứa Lăng Chu, chưa từng thấy gánh nặng."