Ngọc Noãn

Chương 7

10/06/2025 16:55

「Cô nương nhiên diễm lệ, ngay cả lúc khóc cũng mỹ miều song.」

Tiểu hoàn nữ tuổi còn xanh lấy ngưỡng nhưng nhan sắc bất phàm khiến lòng ta thêm sầu thảm.

Đêm ấy, chúng tôi U Châu, vào đệ Lý phu Thấy ta tiều tụy, chẳng nói nhiều, nhẹ vén mái tóc mai rũ xuống sau tai, rồi sai ta đi.

Lần tiên ta ở phòng ốc trọng thế này. Người phòng tiểu thư huyện lân nụ rực rỡ nhưng ta, chẳng thèm nói chuyện.

Mới hay kỳ người, kẻ nhu mị dịu dàng, yêu lộng lẫy. Tề Vương miệng Lý phu nhân vốn phạm đại tội, bị thượng giáng chức đây trông coi lăng.

Sau vài sơ học lễ nghi, chúng tôi yết kiến Thất Vương phi.

Đường vào chính viện như bước vào thủy mặc, vượt qua từng cửa ải. Giữa sân, một nữ bị bịt miệng trói trường kỷ, roj đò/n nện xuống da M/áu loang đầy đất khiến cả bọn r/un r/ẩy co cụm, nỗi kiêu hãnh ban tan thành khói.

Phòng tốt đã bị khác chiếm, ta gian cuối cùng. Vương phi cấp cho ta một nữ tên Tiểu Liên, lớn hơn ta hai tuổi. Nó ta thấp hèn, dua theo Tiền Doanh Doanh bên cạnh.

Ba liền chẳng thấy bóng dáng gia. Mãi hôm thêu khăn sự hối hả truyền lệnh triệu kiến.

Tim đ/ập thình thịch theo bước sự chính điện. Bóng đen ôm ki/ếm đứng đó khiến ký về. Thì ra thượng tọa chính bạch công tử ấy?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Thần Hộ Mệnh Chương 35
8 Cố Chấp Chương 25
11 Cáo Và Sói Chương 23
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sổ Tay Tự Cứu Của Thiếu Nữ

Chương 13
Để không bị bắt nạt, tôi đã đi theo Giang Tống - kẻ cầm đầu trường học suốt hai năm trời như một con chó liếm chân. Giáo viên làm ngơ trước cảnh tượng ấy. Bố mẹ dặn dò tôi hầu hạ cậu ấm nhà họ Giang cho chu đáo, tốt nhất là mang thai để mẹ tròn con vuông. Em trai tôi bắt chước theo, gọi tôi là đôi giày rách mà người ta đã chán chê. Trước kỳ thi đại học, đám bạn của Giang Tống trêu đùa: "Hai năm rồi vẫn chưa chán à? Con bé ngoan hiền chơi vui lắm hả?" Giang Tống cười khẩy đáp: "Vui lắm, các cậu có muốn thử không?" Thế nhưng khi kết quả thi đại học công bố, tôi đạt 721 điểm trở thành thủ khoa toàn tỉnh. Các trường đại học lớn tranh nhau đến nhà chiêu mộ, phóng viên chất đầy ngưỡng cửa. Ngày nhận giấy báo nhập học Bắc Đại, Giang Tống đứng dưới mưa tầm tã suốt đêm. Hắn gần như gục ngã, giọng nức nở van xin: "Em đã hứa sẽ ở bên anh mà." Tôi lạnh lùng cắt lời: "Hai năm rồi vẫn chưa chán? Tôi thì chán ngấy rồi."
Hiện đại
Vườn Trường
Nữ Cường
0