Không rõ sau đó quản gia bị làm sao, nhưng sau khi tôi thuận miệng nói một câu, Cố Trầm cho thay toàn bộ hoa bằng hạt giống rau.
Danh hiệu "hồ ly nam mê hoặc tổng giám đốc Cố" chính thức được x/á/c lập. Vốn danh tiếng của Lâu Hà đã không tốt, bây giờ càng x/ấu hơn. Những người trong biệt thự gặp tôi liền trốn, sợ tôi thổi gió bên gối.
Ở biệt thự một tháng.
Nói thật lòng.
Đúng là thiên đường!
Không chỉ là ăn uống thoả thích, nhàn nhã đến nhàm chán, phòng tập thể thao, phòng game, còn rạp chiếu phim tại gia... Ngồi dưới bầu trời sao trong phòng chiếu phim, tôi thật lòng nắm tay Cố Trầm, chân thành tha thiết nói:
"Chồng ơi, em yêu anh ch*t đi được!"
Lần này Cố Trầm không rút tay ra, chỉ quay mặt bảo quản gia mang sầu riêng và măng c/ụt lên.
Ai hiểu được chứ? Tôi lập tức rút điện thoại ra mở Zhihu hỏi: e: "Có người chồng như thần tiên là trải nghiệm gì?"
Kết quả vừa lên hai cân đã bị Cố Ngôn b/ắt c/óc.
Mấy tên bịt mặt trói tôi vào ghế. Không phải nói chứ, cảm giác này cực kỳ quen thuộc.
Tôi lạnh lùng nhìn Cố Ngôn: "Cậu bị đi/ên?"
Cố Ngôn gi/ận dữ: "Bảo Cố Trầm dừng tay lại, đừng động tới nhà họ Lâm nữa, tôi sẽ tha cho cậu."
Thật là chịu hết nổi.
Đây là việc mà nam chính có thể làm ra ư?
Tôi cố giữ giọng điệu lịch sự:
"Không muốn nói đâu, nhưng anh bạn ơi, n/ão cậu bị úng nước hả?"
"Cả thế giới phải chiều theo tâm trạng của cậu à? Hai cha con nhà họ Lâm hại ch*t cha mẹ Cố Trầm, tức là chú của cậu đó."
"Cậu không b/áo th/ù cũng đành, nhưng còn cấm cả Cố Trầm trả th/ù?"
"Chẳng lẽ mối tình này có thể kéo dài mạng sống của cậu, hay không có nó thế giới sẽ diệt vo/ng?"
"Câụ hiểu cái gì chứ?" Cố Ngôn mặt mày khó coi: "Anh ấy lập kế cho chú Lâm đầu tư vốn, nhà họ Lâm sắp phá sản rồi!"
Cố Ngôn nhíu ch/ặt mày: "Cậu tưởng anh ấy là người lương thiện sao? Sống chung với con q/uỷ tâm địa đen tối như thế, cậu không thấy sợ sao?"
"Tôi thấy sợ thật đấy."
Nghe vậy, sắc mặt Cố Ngôn cũng giãn ra, thậm chí ra vẻ đạo mạo:
"Cậu yên tâm, tôi không hại cậu đâu. Chỉ cần Cố Trầm ngừng tay, không truy sát nhà họ Lâm, tôi sẽ thả cậu về."
"Tôi thấy anh đúng là đ/áng s/ợ thật." Tôi nhìn bộ mặt giả nhân giả nghĩa của cậu ta mà buồn nôn.
"Mạng chú Lâm của anh là mạng, còn mạng chú ruột mình không phải à?"
"Cậu biết cái gì? Hồi đó chỉ là do đầu tư thất bại." Cố Ngôn mất kiên nhẫn quát ầm lên, "Chú Lâm sau này có giải thích với tôi rồi, hoàn toàn không cố ý trì hoãn giải ngân."
"Cậu có tin lợn nái biết trèo cây không?"
"Cái gì?"
Tôi đảo mắt: "Cái gì cũng tin chỉ hại thân cậu thôi."
"Lớn đầu rồi mà không phân biệt được phải trái, bắt cả thiên hạ nhường đường cho tình yêu của mình."
“Cậu là cái thá gì mà... Ư ư ư!"
Không cãi lại được tôi, cậu ta nhét giẻ vào miệng tôi. Nam chính này tâm địa bẩn thật.
Ngoài cửa vang lên tiếng ẩu đả.