Lúc này, ngoài linh đường bỗng xuất hiện thanh niên khoảng 20 tuổi mặc đạo bào tím.

Hắn tự tiện bước vào, ánh mắt xoáy vào tôi.

Đây là đạo sĩ trưởng thôn mời về trị chuyện lạ sau vụ ch*t hàng trăm con gà.

Hắn nhíu mày khi thấy tôi:

"Vì tư dục cá nhân, dùng chấp niệm dẫn thiên lôi, lại còn nguyền rủa nhiều người thế này..."

"Đáng không? Cô muốn hại bao người nữa mới buông tha?"

Tôi thêm giấy tiền vào lư hương:

"Người khắc trước, ta đáp sau. Có gì quá đáng?"

"Kiếp này bà ngoại hộ mệnh, tôi không thể để bà ra đi trong oan ức."

"Vương Á Mai không xứng làm con gái bà, xuống âm phủ làm bạn cũng tốt. Tống Huyền Thanh, đừng xen vào chuyện người khác."

Tống Huyền Thanh mỉm cười:

"Một cây bút cũng biết yêu gh/ét? Diêm Vương chắc khóc hết nước mắt."

Em gái trưởng thôn hỏi dồn:

"Đạo trưởng quen con nhỏ này à? Có phải nó hại đàn gà nhà tôi không?"

Hắn đáp lửng lơ:

"Đúng mà cũng không đúng."

Rồi chỉ tay về phía tôi:

"Vị này không phải hạng tầm thường, đây chính là Bút Phán Quan trong tay Diêm Vương!"

" 'Nhất ngữ thành sấm' chính là nói về nàng. Mỗi lời nàng thốt đều hàm chứa thiên địa quy tắc, nên dẫn động dị tượng. Xét ở góc độ nào đó, ngươi có tội, nàng tuyên án."

Hắn quét mắt đám dân làng:

"Các người ng/ược đ/ãi tổ tôn họ trước, nay bị trời ph/ạt có gì oan uổng?"

Mấy kẻ nhát gan quỳ sụp:

"Đạo trưởng c/ứu mạng! Bọn tôi tham lam, ứ/c hi*p kẻ yếu nhưng tội chưa tới ch*t!"

«Đúng vậy, đạo trưởng ơi, nó bảo chúng tôi đi theo bà ngoại nó, chúng tôi chưa muốn ch*t đâu!»

Tống Huyền Thanh gật đầu, nói với tôi:

«Hà Thanh Thanh, họ có lỗi, nhưng tội chưa đến mức ch*t. Cô nghĩ cách hóa giải đi.»

Tôi quay đầu không nhìn ông ta:

«Thật sự nghĩ tôi là đứa trẻ dễ b/ắt n/ạt sao? Làm sai thì phải trả giá.»

«Hai anh em nhà họ Ngô muốn cưỡ/ng hi*p và gi*t tôi, đáng ch*t!»

«Cha mẹ nhà họ Ngô không phân biệt phải trái, đến nhà b/ắt n/ạt khiến bà ngoại tôi mất mạng, còn toan tính dùng tiền để thoát tội, đáng ch*t!»

«Hà Húc miệng lưỡi gây chuyện, tay chân nghịch ngợm đ/ốt ch/áy xe người ta, rồi đổ hết lên đầu một đứa c/âm như tôi.»

«Vương Á Mai càng đáng ch*t hơn, lúc tôi còn nhỏ đã dùng kim khâu miệng tôi, rồi ném tôi cho bà ngoại.»

«Làm mẹ, bà ta không tròn bổn phận; làm con, bà ta đáng ch*t!»

«Còn những người dân làng này đều là đồng phạm, tôi không thấy mình có lỗi.»

Tống Huyền Thanh gãi đầu, ch/ửi một tiếng:

«Mấy người đúng là đồ thú vật. Sao cứ chăm chăm b/ắt n/ạt một người tốt thế? Thế này bảo tôi hóa giải kiểu gì đây?»

Một lúc sau, hắn ta thử hỏi tôi:

«Như này, bà ngoại cô vừa mới đi hôm qua, h/ồn phách chưa đi xa, tôi gọi bà ấy về, nhưng người già mà cơ thể bị tổn thương nặng nề như vậy, sức khỏe cũng sẽ giảm đi nhiều.»

«Cần người chăm sóc tận tình, cô có đồng ý không?»

Tôi không chút do dự:

«Tôi đồng ý, tôi chăm sóc bà ngoại cả đời cũng được.»

Chỉ cần bà ngoại sống lại, tôi làm gì cũng được!

Tống Huyền Thanh thở dài:

«Vậy cô thu hồi nguyền rủa, tôi lập tức thi pháp.»

Tôi lắc đầu:

«Ông thi pháp trước, người sống lại tôi lập tức thu hồi nguyền rủa.»

Tống Huyền Thanh thấy tôi không nhân nhượng, liền quay sang hỏi những người dân:

«Làm trận pháp gọi h/ồn này tốn kém lắm đấy, các người xem phí pháp kim ai sẽ trả?»

Dân làng nhìn nhau, vị đạo trưởng vừa còn tiên phong đạo cốt vì dân, sao giờ lại nói đến tiền?

Trưởng thôn nuốt nước bọt:

«Đạo gia, cái trận pháp gọi h/ồn này tốn bao nhiêu vậy?»

Tống Huyền Thanh trừng mắt nhìn ông ta:

«Sao lại nói đến tiền chứ, đây là pháp kim. Không phải cho tôi.»

«Giá hữu nghị sáu mươi lăm vạn, không bớt một xu đâu.»

Những người dân vừa mới càm ràm, nhìn ra cổng làng bị sạt lở chặn kín, lại nghĩ đến Hà Hữu đang đ/au đớn ngất đi trong trạm y tế.

Từng người mắt đẫm lệ:

«Chúng tôi trả, số tiền này chúng tôi chịu.»

«Bà ngoại Thanh Thanh tốt bụng như vậy mà có thể trở về, chúng tôi bỏ ra chút tiền có là gì.»

Tôi đặc biệt nhìn người nói câu này, đó là chú họ của Ngô Tả, vừa nói vừa bóp đùi, đ/au đến mức giọng nói đầy hùng h/ồn.

Tôi lau nước mắt, giả vờ cảm ơn:

«Ơn nghĩa của bà con đối với bà ngoại cháu, Thanh Thanh sẽ khắc ghi trong lòng.»

Tính kỹ ra, mỗi nhà ít nhất cũng phải bỏ ra bốn năm vạn, chắc họ hối h/ận đến mức ruột gan tím ngắt rồi, ai bảo ngày thường các người hay xỏ xiên.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm