"Cha tôi và chủ đầu tư là bạn bè, sau đó ông ta gặp vấn đề về tài chính, cho nên đã đem căn nhà này b/án lại cho gia đình chúng tôi, không nghĩ đến bên trong còn có ẩn tình này.”
Trong khi nói chuyện, Giang Hạo Ngôn ăn ngấu nghiến ba phần bít tết và một con gà quay.
"Giang Hạo Ngôn, cậu không thể ăn nhiều như vậy, hậu quả rất nghiêm trọng."
Tôi giải thích cho anh ta biết nguyên nhân cơ thể yếu ớt là do Tuyệt Sát chiếm hữu, Giang Hạo Ngôn hít một hơi, nhanh chóng phun chiếc đùi gà trong miệng ra, khuôn mặt tái nhợt hỏi tôi.
"Kiều đại sư, đừng dọa tôi, hậu quả nghiêm trọng như thế nào, tôi sẽ ch*t sao?"
Tôi lắc đầu.
"Cậu sẽ b/éo."
Giang Hạo Ngôn: “…”
Tôi không đùa đâu, theo cách ăn uống này, Lâu Thiến Thiến tăng cân nhanh chóng, khuôn mặt của cô ta đã biến thành hình tròn, còn mỡ thì tích tụ trên bụng.
Đây không phải là điều tồi tệ nhất, sáng hôm đó, sau khi thức dậy, chúng tôi thấy Lâu Thiến Thiến đang ngồi một mình trên ban công, chải tóc một cách kỳ quái và gặm thứ gì đó.
Lăng Linh mở cửa ban công rồi hét lên một tiếng chói tai.
Tôi nhìn thấy một con chim bồ câu rơi khỏi tay của Lâu Thiến Thiến, con chim bồ câu đã ch.ết, toàn bộ cánh của nó đã bị cô ta x/é nát, nhét vào miệng để nhai. M.áu chảy đầm đìa, lông chim rơi tả tơi dưới đất. Cảnh tượng k/inh h/oàng như một vụ g.iết người.
Lăng Linh không ngừng la hét, khiến cho Lâu Thiến Thiến gi/ật mình, đôi mắt cô ta như bừng tỉnh, nhìn xuống con chim bồ câu trong tay rồi hét lên. Một loạt tiếng hét trong ký túc xá nữ đã thu hút mọi người từ các ký túc xá khác đến xem.
Sau đó, tin đồn Lâu Thiến Thiến bị trúng tà lan truyền khắp trường.
Mọi người trong ký túc xá thường rải gạo trên ban công, những con chim bồ câu và các loại chim khác ở gần đó sẽ bay đến ăn, Lâu Thiến Thiến rất thích cho chim bồ câu ăn, thậm chí còn đặt tên cho chúng. Nhìn x.á/c ch.ết của con chim bồ câu, Lâu Thiến Thiến ôm Lăng Linh khóc thảm thiết.
Cô ta nói ngày nào cũng cảm thấy rất đói, sáng nay nhìn đàn chim bồ câu, cô ta đột nhiên thấy thức ăn rất ngon, rất muốn ăn bọn chúng, toàn thân không thể kh/ống ch/ế được.
"Không phải cậu nói Kiều Mặc Vũ biết một ít đạo thuật sao? Thiến Thiến , hay là nhờ Kiều mặc Vũ xem giúp đi?”
Lâu Thiến Thiến sững người, dứt khoát lắc đầu, sau đó nhìn tôi chằm chằm.
"Tôi không tin, tôi sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý xem thử."