Tôi lững thững quay về, trong lòng rối như tơ vò.
Suốt cả đoạn đường, tôi cứ nghĩ về những gì cô gái kia nói.
Rốt cuộc thì… vì sao Ninh Thiện Chi lại cố ý để lại nhiều pheromone đến thế trên người tôi?
Tôi cố tìm đủ lý do để bênh vực cậu ấy.
Có thể là do hai đứa… lúc gần gũi, pheromone dính vào chăng?
Không thể nào.
Ninh Thiện Chi đâu phải Beta, cậu ấy chắc chắn ngửi được pheromone. Nếu là vô tình, sao không nói với tôi một câu?
Phải đấy.
Tại sao cậu ấy lại không nhắc tôi?
Hoặc là…cậu ấy cố tình?
Tôi dừng lại ở một ngã tư.
Nhìn dòng xe qua lại không dứt,
lần đầu tiên trong đời tôi thấy bối rối đến thế.
Tôi mở điện thoại, vào khung chat với Ninh Thiện Chi.
Tin nhắn cuối cùng vẫn là do cậu ấy gửi:
【Anh Văn Dụ, ngủ ngon nhé. Nhớ mơ thấy em đó~】
Lúc đó tôi không để tâm.
Nhưng giờ nhìn lại cả đoạn trò chuyện,
tôi đột nhiên thấy Ninh Thiện Chi rất xa lạ.
Ngón tay tôi lơ lửng trên nút gọi thoại.
Cứ chần chừ mãi không dám nhấn.
Tôi có nên gọi cho cậu ấy không?
Đúng lúc tôi còn đang do dự, một chiếc xe màu đen chẳng biết từ lúc nào đã đậu ngay bên cạnh.
Dù không rành về xe, tôi cũng nhận ra đó là một chiếc Bentley đắt đỏ.
Tôi còn chưa kịp tránh xa, cửa kính bên ghế lái hạ xuống.
Một người đàn ông trung niên, đeo găng tay trắng, gật đầu chào tôi:
“Chào cậu Văn Dụ.” — Ông ta gọi tên tôi rất chính x/á/c.
“Ngài Ninh, tức là cha của cậu Ninh Thiện Chi, muốn mời cậu dùng bữa tối. Không biết cậu có thể nể mặt không?”
Tôi vốn cực kỳ gh/ét rắc rối.
Nhưng khi nghe đến cái tên Ninh Thiện Chi, chẳng hiểu sao tôi lại bước lên xe.