Một lát sau, cậu ấy kéo tay tôi:
"Chị à, nếu không gh/ét thì chị đồng ý cho em thử một lần được không?"
Chưa kịp trả lời, tiếng gõ cửa vang lên.
Tạ Tùng Hàn tay bưng đĩa há cảo cười tươi:
"Mạn Mạn, làm đêm khuya thế chắc đói rồi? Không phải em than chưa m/ua được nhân ngô sao? Anh vừa gói xong, nếm thử đi?"
Tạ Tùng Hàn là đồng nghiệp, sống tầng dưới, cũng là cú đêm.
Tôi vui vẻ nhận lấy.
"Cảm ơn anh, vào ngồi đi~"
Há cảo vừa hấp còn bốc khói.
Cắn một miếng, hạt ngô vàng óng lấp ló trong lớp vỏ dai mềm.
Mùi thơm ngọt tự nhiên bùng n/ổ.
Tôi giơ ngón cái:
"Ngon đúng điệu."
Anh ta thay dép ngồi lịch sự trên sofa.
Tôi mải mê ăn uống, không để ý đằng sau có ánh mắt oán h/ận đang nhìn chằm chằm vào ghế sofa.
"Á!"
Tôi đang chấm nước sốt bí truyền của Tạ Tùng Hàn thì sofa vang lên tiếng hét.
Quay lại, anh ta mặt tái mét, tay run run chỉ ra cửa sổ:
"M/a... có m/a..."
Chưa kịp giải thích, anh ta đã ba chân bốn cẳng chạy mất dép.
Nhìn ra cửa sổ, một nữ q/uỷ áo trắng lơ lửng giữa không trung, tay cầm tấm bìa ghi dòng chữ m/áu:
"Rời khỏi đây, nếu không, ngươi sẽ ch*t!"
Tôi bất lực.