Từ khi chuyển vào căn phòng thuê này, đêm nào tôi cũng gặp cùng một cơn á/c mộng.
Trong mơ là cảnh một người phụ nữ bị ngũ mã phanh thây, m/áu me be bét. Đầu của người phụ nữ lăn đến tận chân tôi, nàng dùng chút sức lực cuối cùng thều thào:
“C/ứu tôi…”
Bạn cùng phòng bảo tôi bị q/uỷ ám, rằng căn nhà này là hung trạch.
“Âm h/ồn quấn quanh, nhà cửa phạm sát, ở đủ bảy ngày chắc chắn sẽ ch*t.”
Tôi đếm thử, thì hôm nay đúng là ngày thứ bảy.
1.
“Căn nhà từng có người ch*t mà bà cũng dám đem cho thuê!? Bà có còn lương tâm không vậy!?”
Đối diện với sự chất vấn dữ dội của tôi, bà chủ nhà lại chẳng mảy may để tâm. Bà ta chống nạnh, giọng the thé cãi lại:
“Cậu thanh niên, nói chuyện phải có bằng chứng! Cậu thấy bằng mắt nào cái nhà này có người ch*t? Có bài báo nào đưa tin trong căn hộ này có án mạng không?”
Tôi nhất thời cứng họng. Bởi tất cả những cảnh tượng đó chỉ xuất hiện trong mơ, đâu thể dùng để buộc tội bà ta.
Thế là tôi lật lại chuyện cũ:
“Hồi tôi dọn vào, mái nhà thì dột, cầu d/ao thì hay nhảy, cống thoát nước thì thường xuyên tắc. Cái máy xay thịt thì cùn như d/ao gỗ. Mới ở được một tuần mà trong nhà đã bốc mùi hôi thối như có chuột ch*t. Bà hoặc đổi cho tôi căn khác, hoặc trả lại tiền thuê nhà!”
Bà chủ nhà trừng mắt, giọng gay gắt:
“Nhà đã cho cậu thuê thì coi như của cậu, tôi mặc kệ cậu sống thế nào. Nhưng tiền thì tuyệt đối không trả lại!”
Nói xong, bà ta đùng đùng đóng sầm cửa bỏ đi.
Tôi tức gi/ận đến nghẹn họng, trong lòng đầy ấm ức. Căn phòng này là tôi thuê chung với một người khác, cậu ấy cũng là công nhân như tôi, tên A Kiệt.
Ngày thường A Kiệt thích nghiên c/ứu mấy thứ huyền học, thuật số quái lạ.
Tối đó A Kiệt đi làm về, tôi kể hết mọi chuyện cho cậu ấy nghe.
A Kiệt vừa nghe, sắc mặt lập tức biến đổi: “Bà chủ nhà lừa đó, bà ta đang nuôi tiểu q/uỷ!”
A Kiệt giải thích cho tôi về cái gọi là nuôi tiểu q/uỷ.
Một số thầy tà dùng tà thuật giữ lại linh h/ồn những đứa trẻ ch*t yểu hoặc ch*t non, sau đó nuôi dưỡng bằng tinh khí huyết của người sống để duy trì sự tồn tại của chúng.
Nếu đem tiểu q/uỷ thờ cúng trong một ngôi nhà hung trạch, thì người ở trong đó sẽ dần bị hút cạn tinh khí, cuối cùng chỉ có con đường t/ự s*t mà ch*t.
A Kiệt nghi ngờ bà chủ chính là cho chúng tôi thuê căn nhà có thờ tiểu q/uỷ như vậy.
“Giờ thì phải làm sao? Kêu bà ta đổi phòng thì không đổi, tiền cọc với tiền thuê cũng chẳng trả.”
Tôi vừa mới tốt nghiệp, còn đang thực tập, lương còn chưa lĩnh. Vì tham rẻ, với lại căn hộ trong xóm trọ này gần công ty, tôi mới dọn đến cái chỗ q/uỷ quái này.
Làm công thì cực khổ, tiền chưa ki/ếm được mà đã mất trắng một tháng tiền thuê 800 tệ.
Bà chủ không chịu trả, túi tôi giờ rỗng không. Ngoài cái căn nhà tồi tàn, đầy sát khí này thì tôi chẳng còn chỗ nào khác để đi.
A Kiệt cũng dọn vào cùng ngày với tôi, hôm nay vừa đúng là ngày thứ bảy.
Tôi vốn không m/ê t/ín, nhưng mấy hôm nay trong nhà luôn có luồng khí lạnh lẽo, kèm theo những cơn á/c mộng triền miên, bệ/nh vặt thì dồn dập. Dù không muốn tin, trong lòng tôi cũng dấy lên nỗi sợ hãi.
A Kiệt trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Nơi này tuyệt đối không thể ở thêm, tối nay phải dọn ra ngoài.”
Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ… Mưa rả rích rơi trên mái hiên, gió rít từng cơn. Ngoài kia sấm sét đì đùng, ánh chớp x/é trời.
Ở thành phố miền Nam, cứ vào tháng bảy, tháng tám là bão lại ập đến.
Trong bão tố, chẳng ai dám bước ra ngoài. Cơn mưa lớn có thể nhổ bật cả gốc cây, nước trên đường cũng ngập đến tận đầu gối.
Ra khỏi căn nhà thuê, chúng tôi sẽ bị gió mưa ngăn cản; mà ở lại thì lo bà chủ nuôi tiểu q/uỷ, âm h/ồn quấy phá.
Khi cả hai còn đang do dự, thì bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên những tiếng gõ dồn dập.