Thế nhưng ngày hôm sau, bố tôi lại biến mất.
Giọng mẹ tôi vang lên từ sân:
"Tiểu Miêu, sao con lại ngủ trong chuồng bò thế? Con có thấy bố con đâu không?"
Tôi ngơ ngác hỏi: "Dạ? Nửa đêm hôm qua, không phải bố tới sau núi với mẹ sao?"
Mẹ tôi quở trách: "Con ngủ mê à? Hôm qua mẹ có rời khỏi nhà đâu."
Không phải mẹ tôi?
Vậy... người phụ nữ đi theo bố tôi hôm qua là ai?
Mang tâm trạng nửa tin nửa ngờ, tôi tìm bà nội thì phát hiện đêm qua bà cũng không hề rời khỏi nhà.
Như mẹ tôi nói, có lẽ tôi hoảng quá nên nhìn lầm.
Chờ cả ngày, bố tôi vẫn không về.
Mẹ tôi hoảng hốt, bà nội càng sốt ruột hơn.
Ngay sau đó, mẹ tôi, bác và tôi cùng lên núi tìm bố.
Dấu chân bố tôi để lại trên núi bị đ/ứt đoạn, cỏ dại mùa hè mọc um tùm khiến việc tìm ki/ếm vô cùng khó khăn.
Mệt quá, tôi ngồi bệt xuống chỗ lồi lên trên sườn dốc, nản lòng và lo lắng muốn khóc.
"Bố ơi, bố đang ở đâu vậy?"
Ngay lúc đó, một mùi tanh của m/áu tràn vào mũi tôi theo gió.
Linh cảm chẳng lành ập đến.
Tôi lần theo mùi tanh, chẳng mấy chốc đã thấy một chiếc áo khoác.
"Đây là... áo khoác của bố?"
Chẳng lẽ?
Không, không thể nào, không đời nào…
Tôi nín thở, tiến từng bước về phía có mùi m/áu.
Nỗi đ/au buồn tột cùng như sóng thần ập vào tôi, nhấn chìm tôi.
Bố tôi đã ch*t!
Toàn thân bố nát bấy, đến mức không còn nhận ra mặt mũi.
Chỉ còn một bộ xươ/ng trắng nguyên vẹn với những mảnh thịt vương trên xươ/ng.
Tôi kìm không khóc thành tiếng, gọi bác và mẹ tôi lại.
Mặt bác tái nhợt, đờ đẫn không thốt nên lời.
Mẹ tôi lắc đầu như đi/ên: "Không, không, không thể nào, nhất định không phải Thuận Tử."
Thuận Tử là tên gọi thân mật của bố tôi.
Tiếng khóc nức nở liên tục vang lên.
"Ai á/c thế này? Rốt cuộc là ai đã gi*t Thuận Tử?" Mẹ tôi nghẹn ngào gục xuống đất.
Bác nén nước mắt, chỉ xuống đất:
"Không phải người, là sói!"
Tôi cúi xuống xem, đúng thế. Trên mặt đất là những vết chân sói lộn xộn.
Thêm vào đó, th* th/ể bố tôi không còn nguyên vẹn. Thế nên, mọi người đều nhất chí rằng bố ch*t vì bị sói ăn thịt.