7.
Tạ Ninh kể cho tôi nghe một câu chuyện. Câu chuyện đó kể về một chàng sinh viên, trong lúc rảnh rỗi đã đọc một cuốn truyện "đam mỹ ngược luyến tàn tâm" đang hot rần rần trên Wattpad. Nhân vật chính trong cuốn truyện đam mỹ là một bé thụ c/âm ngốc nghếch đáng thương, bị phân biệt đối xử, công chính tệ bạc còn xem em là thế thân, hành hạ đủ kiểu. Sau một hồi vất vả chịu 'ngược thân ngược tâm' thì tra công đã tỉnh ngộ quay đầu, hối h/ận đủ kiểu bắt đầu 'truy thê' rồi Happy Ending.
Mặc dù anh sinh viên đó miệng thì ch/ửi bới nhưng vẫn cắm đầu đọc đến hết. Anh đọc xong rồi thì ức chế bức bối đến mức ch/ửi đổng lên. Cảm thấy tra công khốn nạn vẫn chưa ăn quả báo đủ, chỉ mới ngược xíu đã được tha thứ, không hề thấm vào đâu so với nỗi đ/au bé thụ phải chịu. Cảm thấy bé thụ đáng thương không nên về với gã khốn đó. Anh sinh viên ch/ửi tác giả bất công, ch/ửi bới từ trên xuống dưới. Xong vừa ngủ một giấc dậy đã xuyên thẳng vào cuốn truyện đó, biến thành nhân vật thằng bạn x/ấu chuyên xúi giục tra công.
Anh sinh viên đó ngơ ngẩn trải qua vài ngày mới chấp nhận được chuyện đã xảy ra. Anh vội vã đi xem nhân vật chính thụ, không ngờ lại gặp cậu đang ngồi khóc bên vệ đường, ấm ức tủi thân. Lúc đó trái tim của anh sinh viên rung động. Anh ta lén lút tiếp xúc với thụ chính, trải qua một thời gian dài anh đã thích cậu ấy, nảy sinh một loại tình cảm khiến anh bối rối.
Trong phút chốc anh sinh viên nảy ra suy nghĩ x/ấu xa. Anh muốn phá nát cốt truyện, muốn cho em bé đáng thương ấy mọi điều tốt đẹp trên thế gian và trở thành nhân vật tự do chứ không bị trói buộc bởi cốt truyện, phải bên cạnh người đã làm tổn thương mình kia. Và bây giờ anh đã làm được.
Tôi yên lặng nghe anh ấy kể từ đầu đến cuối. Đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện một bóng người thiếu niên đã bên cạnh động viên tôi vào thời điểm khó khăn nhất, là người đầu tiên chịu làm bạn với tôi và chủ động học ngôn ngữ kí hiệu để hiểu ý tôi, đã bảo vệ tôi khỏi lũ b/ắt n/ạt. Người ấy vốn dĩ tôi phải nhớ rất rõ nhưng không hiểu vì sao mấy năm qua tôi lại quên mất, đến bây giờ theo lời kể của Tạ Ninh mới dần khơi gợi lại từng chút một.
Chẳng lẽ là do bị ảnh hưởng bởi một thế lực khác sao?
Tôi bối rối đưa tay làm vài động tác, ý muốn hỏi 'vậy cậu là người sinh viên đó? Đây là một cuốn sách? Còn tôi là thụ chính?'
Vì hỏi liên tiếp mấy câu, tôi quơ tay múa chân một hồi, vì sợ Tạ Ninh không có kiên nhẫn nên làm nhanh, gấp gáp đến mức làm sai vài cái ngôn ngữ kí hiệu. Tạ Ninh nắm lấy ngón tay tôi, cười đến mức đôi mắt híp lại "Bình tĩnh thôi, anh hiểu những gì em nói mà."
Anh nói tiếp: "Kỷ An, em không phải nhân vật hay dãy số liệu trong sách, em là chính em, là con người thực thụ, cuộc đời này là của em. Anh thích em không phải là thương hại, vì thế anh nói ra những lời này là mong em có thể tự quyết định số phận của mình, không phải đi theo kịch bản sách truyện gì cả, Kỷ An là Kỷ An, không phải nhân vật chính thụ của bộ truyện nào hết."
"Nhưng nếu..." Tạ Ninh cười bẽn lẽn "Em muốn làm thụ chính của anh thì anh sẽ không từ chối đâu."
Mặt mũi tôi đỏ bừng. Bàn tay nắm lại giơ lên quơ quơ vài đường, ý là 'chưa muốn yêu thương ngay, đồng ý cho anh theo đuổi'.
Nghĩ nghĩ, tôi lại ra hiệu 'tôi sẽ chia tay Trần Lập và dọn khỏi căn nhà đó'.
"Thật sao?" Đôi mắt Tạ Ninh tỏa sáng, anh vui sướng hỏi tôi có thể động chạm xíu không, ngay khi tôi vừa gật đầu đã vội ôm chầm lấy tôi, háo hức nói "Vậy em dọn qua nhà ở chung với anh đi. Căn nhà rộng lớn này có mỗi mình anh à, chán lắm á!"