Một bóng từ trong bóng tối bước vào.

Mắt ta giống như chuột ở trong ống cống u ám, vừa tinh ranh vừa hoạt.

Cửa gậy dài, ta gậy chọc vào vai tôi:

"Đồ phí tiền, mày ch*t chưa hả?"

Tôi chớp đôi mắt hồ mới nhìn rõ được, này chính là lão tưới trong đình viện lúc sáng!

Tôi lên tục nhìn chằm ta!

Không ngờ rằng, ta gậy quật vào mặt tôi:

"Trừng cái gì mà trừng? Tao là nội mày, mày lại dám thế với tao hả, cái đồ phí tiền giáo dục mày!"

Tôi ở trong lại bị trói buộc tay né tránh.

Tôi thử h/ồn phách bay cơ thể, nhưng bất kì dùng được.

Tôi yếu ớt ngẩng đầu lên, nhìn hai trước mặt.

Bọn họ tỏ nghi ngờ, giống như dám gần tôi.

Bà lão ném cây gậy trong tay, với phụ nữ:

"Mày trông đi, tao gọi điện đại sư."

Nói xong, ta rời đi, chỉ lại phụ nữ ở đây trông tôi.

Tôi mồm khô miệng há miệng, miệng đầy mùi m/áu nói:

"Tôi khát quá, nước được không?"

Người phụ nữ suy vẫn là trẻ tuổi, gần như đành lòng.

Cô ta định xoay ngoài, bao lâu bát nước vào.

Tôi cứ thế nước trong tay cô ta, thần cuối tỉnh táo đôi chút, lên theo bản năng:

"Mẹ ơi, con đ/au quá."

Vẻ mặt phụ nữ tia đành lòng, nhưng động giúp thoải mái.

Cô ta đặt bát nước xuống, đó lùi cửa:

"Bây giờ vẫn chưa thả mày được, xem đại thế đã!"

Chốc lát bước truyền tới, phụ nữ hé cửa cửa với lão:

"Mẹ, đại thế nào?"

Trong lời lão mang theo sự khó xử:

"Đại bế quan, là đệ tử nhận điện thoại.”

"Tao rõ tình hình này với tiểu phụ, cậu giúp chúng ta, nghi thức thực sự thành công rồi, sống lẽ là do mạng lớn."

"Thế nhưng tất những điều này vẫn chưa chắc chắn, đợi khi đại xuất đích thân xem xem."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm