1.

Tay tôi run lẩy bẩy, ý thức lập tức quay trở lại.

Dưới chân tôi là một người đang quỳ, chính là nam chính thụ, Kỷ Bạch.

Giọng nói của hệ thống vang lên bên tai tôi: [Cốt truyện đang diễn ra là ba của Kỷ Bạch bị bệ/nh nặng phải nhập viện, cần một triệu tệ. Cậu ta lâm vào đường cùng, tự hiến thân đến c/ầu x/in anh.]

[Anh phải s/ỉ nh/ục thân thể và tâm h/ồn cậu ta một trận, rồi mới được đưa tiền cho cậu ta.]

Tôi: [??? S/ỉ nh/ục bằng cách nào? Chẳng lẽ là bắt tôi phải…]

[Cảnh báo ký chủ! Nam chính thụ là của nam chính công. Với thân phận nam phụ pháo hôi (vật hy sinh), ngài chỉ được nhìn, không được chạm!]

Tôi nổi gi/ận: [Thế thì nói cho tôi biết đi, bảo tôi s/ỉ nh/ục thân thể và tâm h/ồn cậu ta, s/ỉ nh/ục tâm h/ồn thì dễ rồi, còn s/ỉ nh/ục thân thể thì làm sao?!]

[Đề xuất ký chủ hãy đ/á/nh cậu ta!]

Nhìn gương mặt thanh tú tuyệt trần của Kỷ Bạch, tôi lại không nỡ xuống tay.

Mặc dù tôi đã từng đọc qua vô số tiểu thuyết, nhưng điều đó không có nghĩa là khi đi vào cốt truyện, tôi có thể ra tay đ/á/nh người aaaaaaa!

Vì không muốn bị hệ thống tiêu diệt, tôi đành lạnh lùng nói với Kỷ Bạch: “Quay lưng lại!”

Cơ thể Kỷ Bạch cứng đờ, cậu ta cúi đầu xuống trong tủi nh/ục, không hề nhúc nhích.

Tôi nén lại cảm giác x/ấu hổ tột độ, cất lên những câu thoại kinh điển của tên nam phụ tra công trong tiểu thuyết: “Muốn có số tiền này, cậu phải trả giá tương xứng.”

Trong đôi mắt tuyệt đẹp của Kỷ Bạch lóe lên những giọt nước mắt tủi nh/ục. Dưới ánh nhìn của tôi, cậu ta lẳng lặng quay lưng lại.

Tôi nhìn bờ vai rộng, vòng eo thon gọn, những đường nét gần như hoàn hảo sau lưng Kỷ Bạch, lòng bỗng dâng lên một cảm xúc phức tạp.

Ch*t ti/ệt! Bảo sao cậu ta lại là nam chính!

Kỷ Bạch bướng bỉnh quay đầu nhìn tôi một cái, đôi mắt long lanh như có một sợi dây câu, khiến tôi say mê đến đi/ên đảo.

Tôi kích động, không kiềm chế được lực tay, vớ lấy sợi dây cáp dữ liệu bên cạnh quất xuống.

Trên lưng Kỷ Bạch lập tức xuất hiện một vết roj hằn đỏ.

Trong lòng tôi gào thét. Aaaaaaaa! Kỷ Bạch ơi, tôi xin lỗi! Tôi không muốn đối xử với cậu như vậy đâu, tất cả là do cái hệ thống c.h.ế.t tiệt này ép buộc! Nếu tôi không đ/á/nh cậu, tôi sẽ ch*t!

Để được sống sót, tôi vung sợi dây cáp trong tay ngày càng mạnh hơn. Nếu hệ thống không nhắc nhở, có lẽ tôi đã lạc lối trong cảm xúc này mất rồi.

2.

Kỷ Bạch cầm số tiền đó và trực tiếp đến bệ/nh viện.

Tôi thì mở bảng điều khiển ra để kiểm tra mức độ hảo cảm của cậu ta dành cho tôi.

Không xem thì không biết, xem rồi mới gi/ật mình, hóa ra là âm một vạn điểm!

Tôi vội vàng gọi cái hệ thống l/ừa đ/ảo này ra để làm rõ mọi chuyện.

Tôi: [Chẳng phải mi nói chỉ cần làm theo kịch bản là được sao?]

Hệ thống: [Ừm…]

Tôi hừ lạnh một tiếng: [Vậy thì ta làm theo kịch bản, không những không ki/ếm được 100 điểm hảo cảm của Kỷ Bạch, mà còn khiến độ hảo cảm của cậu ta ngày càng thấp hơn, mi muốn hại ta à?]

Hệ thống: [Vì vậy cần ký chủ tự mình tìm cách.]

Thái độ còn rất hiên ngang?

Vậy thì đừng trách ta lừa gạt đến mức làm cho mi không còn một mảnh quần áo che thân!

Trước khi thực hiện kế hoạch lớn, tôi cần x/á/c nhận một điều: [Chỉ cần không ảnh hưởng đến cốt truyện chính là được đúng không?]

Hệ thống im lặng một lúc rồi trả lời: [Ừ.]

Trong sách không hề miêu tả quá nhiều về tính cách của tôi, chỉ viết về việc Kỷ Bạch bị s/ỉ nh/ục dưới tay tôi như thế nào. Vậy thì, tôi chỉ cần làm theo kịch bản khi hệ thống ra nhiệm vụ. Còn những lúc khác, tôi có thể hóa thân thành một tiểu thiên sứ, mang đến sự ấm áp cho Kỷ Bạch.

Khi đó, tôi không chỉ có thể tăng độ hảo cảm, mà còn để lại ấn tượng tốt cho Kỷ Bạch!

Hì hì… tôi thông minh quá đi!

Nhận được câu trả lời chính x/á/c, tôi cố kìm nén nụ cười đang dâng trào trên khóe môi, quyết không để cho cái hệ thống chó má kia phát hiện ra bất cứ sơ hở nào.

Đang lúc vui mừng, cái hệ thống chó má lại bắt đầu giao nhiệm vụ cho tôi.

[Mời ký chủ nhanh chóng đến bệ/nh viện, hoàn thành cốt truyện bá đạo chiếm đoạt Kỷ Bạch.]

Ối trời ơi!!!

Chiếm đoạt?

Lại còn bá đạo chiếm đoạt nữa chứ!

3.

Khi tôi đến bệ/nh viện, Kỷ Bạch đang nói chuyện với bác sĩ về tình trạng bệ/nh của ba mình.

Đang lúc tôi còn băn khoăn không biết làm thế nào để hoàn thành cốt truyện chiếm đoạt, tôi nhìn thấy bảng tên của bác sĩ, trên đó ghi rõ ràng: Quý Trường Hành.

Chẳng phải đây là nam phụ thứ hai đã thèm khát thân thể của Kỷ Bạch sao?

Trước khi nam chính công xuất hiện, đây chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tôi!

Hai người họ lớn lên cùng nhau, là bạn thanh mai trúc mã. Nhưng Quý Trường Hành chỉ là một bác sĩ nghèo, không thể nào có đủ số tiền lớn để chữa bệ/nh cho ba của Kỷ Bạch, nên cậu ta mới đến câu dẫn tôi.

Nhìn cái tư thế này, rõ ràng Quý Trường Hành vẫn còn vấn vương với Kỷ Bạch. Nói chuyện về bệ/nh tình thôi, cần gì phải đứng gần nhau đến thế?

Nhìn cái tay hắn kia kìa, sắp đặt lên eo của Kỷ Bạch rồi. Còn ánh mắt hắn, dán ch/ặt lên người Kỷ Bạch!

Tôi nhớ hệ thống đã từng nhắc đến một đoạn cốt truyện phía sau.

Nam chính công biết được Kỷ Bạch đã từng có những mối qu/an h/ệ m/ập mờ với nhiều người, nên gh/en t/uông ép hỏi cậu ta bên tai: “Rốt cuộc em đã từng có bao nhiêu người?”

Kỷ Bạch x/ấu hổ đến mức ấp a ấp úng không nói nên lời, kết quả là bảy ngày không xuống được giường. Nghĩ đến đây, tôi đ/au đớn nhắm mắt lại.

Tôi là một người rất biết thương hoa tiếc ngọc, để Kỷ Bạch sau này khỏi phải chịu những đ/au khổ đó, những đóa đào hoa x/ấu xa như Quý Trường Hành cứ để tôi giúp cậu ấy c/ắt đ/ứt!

Coi như là bồi thường cho những lần tôi đã đ/á/nh cậu ta.

Tôi xông lên, kéo tay Kỷ Bạch lại, bá đạo ôm cậu ta vào lòng.

Ơ… Tôi thật sự không ngờ, Kỷ Bạch nhìn thì vòng eo rất thon, nhưng sao khi sờ vào lại có cảm giác mạnh mẽ đến thế?

Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, dưới sự nhắc nhở của hệ thống, tôi cất lên những câu thoại bá đạo và đầy x/ấu hổ: “Tên này, cả đời này cậu chỉ có thể là của tôi, tôi không cho phép cậu lả lơi với bất cứ ai khác!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm